Người sắp chết, cũng hiểu được nhiều thứ hơn.
Chỉ tiếc là Chung Ly Mục khó khăn lắm mới hiểu được những điều này nhưng hắn đã không còn thời gian.
Nhưng lúc này Yến Chi lại không biết làm thế nào, dù sao trong trí nhớ của hắn, như vậy hoàn toàn không giống Kiếm Tôn Chung Ly Mục tuy thường xuyên bế quan nhưng chỉ cần xuất quan là thường xuyên chỉ điểm đám đệ tử bọn hắn, thái độ lại rất hiền hòa.
Sư tổ của Phong Vân Kiếm Trủng bọn họ sao lại là người tự tư tự lợi như vậy được?
Nhưng bây giờ chuyện này là Chung Ly Mục chính miệng nói ra, khiến Yến Chi không biết nên đáp lời ra sao cho phải.
Chung Ly Mục trầm giọng nói: “Thời gian của ta không còn nhiều, ngồi xuống, tĩnh tâm, để trống đan điền, chuyển tất cả lực lượng vào kinh mạch, thầm vận khẩu quyết này.”
Nói xong, Chung Ly Mục điểm vào mi tâm của Yến Chi, khiến toàn thân hắn đều bị kiếm khí bao phủ.
Yến Chi không cách nào cự tuyệt, thậm chí hiện tại hắn không còn cả thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể dựa vào bản năng làm theo lời Chung Ly Mục.
Ngay sau đó, Chung Ly Mục phất tay, hắc long do kiếm hồn hóa thành giãy giụa, nhưng bị kiếm khí vô biên bao phủ, xông vào người Yến Chi.
Ngay khoảnh khắc này, Chung Ly Mục như già đi mấy chục tuổi, râu tóc bạc trắng, một màu trắng xám mục nát.
Nhưng kiếm khí trong tay hắn lại không hề lơi lỏng, cưỡng ép kiềm chế kiếm hồn, trợ giúp Yến Chi dung hợp.
Chỉ trong chớp mắt, lực lượng quanh người Yến Chi lập tức tăng lên đỉnh phong, quanh người lại xuất hiện từng vết rạn, cứ như thân thể sắp nổ tung.
Thấy cảnh này, Chung Ly Mục vung tay, ánh kim khi thiêu đốt nguyên thần bùng lên, bộc phát chút lực lượng cuối cùng, rốt cuộc cũng trấn áp được lực phản chấn này.
Ngay sau đó, kiếm khí ngập trời hiện lên quanh người Yến Chi, kiếm khí kinh người đó thậm chí đạt tới mức nhiễu loạn quy tắc, xé tan thiên địa!
Thấy cảnh này, đôi mắt đục ngầu của Chung Ly Mục mới hiện lên ý cười.
Võ đạo cực hạn, tiên nhân trong kiếm!
Đây là cảnh giới mà năm xưa sư phụ của hắn cũng không thể đạt tới. Có lẽ vị Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành kinh tài tuyệt diễm năm trăm năm trước có thể đạt tới, nhưng ngay lúc tráng niên hắn tới khiêu chiến Độc Cô Duy Ngã, kết quả vẫn lạc.
Thẩm Thương Võ nghiên cứu phương pháp luyện hóa kiếm hồn cả đời, kết quả lại là sinh không gặp thời.
Chung Ly Mục đợi cả đời, kết quả là cơ duyên chưa tới, còn bây giờ trước khi hắn chết, rốt cuộc cũng được chứng kiến cảnh này.
Cách biệt giữa trời và người, bình cảnh Võ Tiên trong truyền thuyết đã bị hắn tự tay phá vỡ!
Nửa ngày sau, khi Yến Chi bình ổn lại lực lượng cuồng bạo trên người, chỉ thấy Chung Ly Mục đã đầu hết đèn tắt.
“Sư tổ!”
Chung Ly Mục nhìn Yến Chi, mỉm cười, chỉ vào ngực mình nhưng không nói một lời, ngay sau đó đã không còn hơi thở!
“Sư tổ!”
Yến Chi ôm lấy thi thể Chung Ly Mục, rống lên một tiếng, kiếm khí lại xông thẳng lên trời.
Hắn không quan tâm Chung Ly Mục có phải người tự tư tự lợi hay không, nhiều năm như vậy hắn luôn chân thành suy nghĩ cho sự cường thịnh của Phong Vân Kiếm Trủng, mỗi lần xuất quan luôn bỏ thời gian ra chỉ điểm hậu bối. Thật ra thời gian đó chính là tuổi thọ của hắn.
Nếu hắn luôn luôn bế quan, không chừng có thể sống thêm vài chục năm, đợi được kiếm hồn xuất hiện.
Yến Chi đỡ tay Chung Ly Mục ra khỏi ngực, trầm giọng nói: “Sư tổ, ta hiểu ý người. Phong Vân Kiếm Trủng ta rất ít khi chủ động ra tay, nhưng một khi chịu nhục sẽ không bỏ qua như vậy!
Thiên Hạ Minh Trần Thanh Đế! Lần này ta sẽ cho hắn biết, rốt cuộc là nắm tay của hắn cứng hay kiếm của Phong Vân Kiếm Trủng ta sắc bén hơn!”
Ngày trước Trần Thanh Đế xuất quyền phá tan trận pháp của Phong Vân Kiếm Trủng, quyền thứ hai đánh trọng thương lão tổ Chung Ly Mục của Phong Vân Kiếm Trủng bọn họ. Chuyện này được coi là sỉ nhục của Phong Vân Kiếm Trủng, từ đó trở đi, trong hơn một năm Phong Vân Kiếm Trủng không có ai bước chân vào giang hồ, vì quá mất mặt.
Chung Ly Mục không cách nào tới báo thù Trần Thanh Đế, cho nên mối thù này, nhân quả này, hắn sẽ tự tới báo lại Trần Thanh Đế!
Chỉ có điều, Yến Chi không biết mình đã hiểu lầm ý Chung Ly Mục.
Khi vừa bị Trần Thanh Đế đánh bại, đúng là trong lòng Chung Ly Mục không cam tâm, cảm thấy thù hận.
Nhưng cũng chính quyền của Trần Thanh Đế đã khiến Chung Ly Mục hoàn toàn thông suốt, đồng thời giải khai khúc mắc của hắn.
Hắn chỉ vào ngực mình không phải là nhờ Yến Chi báo thù giúp mình mà muốn hắn giữ vững bản tâm, đừng để bị cảm xúc hay ngoại vật ảnh hưởng, mất đi phương hướng, quên đi bản tính của kiếm khách.
Nhưng hắn lại không ngờ, mình chết quá nhanh, không nói được những lời cuối cùng, khiến cho Yến Chi hiểu lầm.
Ôm thi thể Chung Ly Mục, Yến Chi rời khỏi Kiếm Trủng, bên ngoài đã có không ít võ giả Phong Vân Kiếm Trủng đang vây quanh.
Dù sao chấn động vừa rồi thật quá khủng khiếp, kiếm khí đủ xé tan cả quy tắc, bọn họ chưa bao giờ được thấy.
Chứng kiến thi thể Chung Ly Mục, ánh mắt tất cả mọi người đều lộ vẻ đau buồn, nhưng không hề ngạc nhiên.
Dù sao Chung Ly Mục cũng là người sống gần năm trăm năm, không tính lão quái vật lão thiên sư thì hắn là võ giả sống lâu nhất trên giang hồ này.
Sau lần trước bị Trần Thanh Đế xuất quyền đánh trọng thương, Chung Ly Mục không tiếp tục bế quan, vì đối với hắn mà nói, có bế quan cũng vô dụng. Mỗi giây mỗi phút sinh cơ của hắn đều đang tiêu tán, cho nên từ đó trở đi, võ giả Phong Vân Kiếm Trủng đã chuẩn bị chờ tin Chung Ly Mục viên tịch bất cứ lúc nào.
Thấy mọi người bên dưới, Yến Chi trầm giọng nói: “Một tháng sau, tấn công Thiên Hạ Minh. Thứ Phong Vân Kiếm Trủng ta đánh mất, chỉ có thể dùng kiếm trong tay đoạt lại!”
Ánh mắt các võ giả Phong Vân Kiếm Trủng bên dưới đều lóe lên vẻ sắc bén.
Tuy Phong Vân Kiếm Trủng luôn hành xử khiêm nhượng, nhưng thực tế võ giả Phong Vân Kiếm Trủng lại kiêu ngạo hơn bất cứ ai, cho dù là nhìn người của các đại kiếm phái khác cũng vậy.
Kiếm Vương Thành? Một lũ kiến thức nông cạn, chỉ coi kiếm như công cụ giết chóc đơn thuần.
Tọa Vong Kiếm Lư? Có chút căn cơ, nhưng thiếu cái sắc bén của kiếm khách, thật quá uất ức.
Việt Nữ Cung? Hạng nữ lưu sao thành đại sự.
Tàng Kiếm Sơn Trang? Ha ha, rác rưởi.
Tuy xưa nay Phong Vân Kiếm Trủng chưa bao giờ tự xưng là đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái, cho dù là khi Kiếm Hoàng Thẩm Thương Võ còn sống, bọn họ cũng chưa từng tự xưng như vậy.
Nhưng hiển nhiên, tuy Phong Vân Kiếm Trủng không coi mình là đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái, nhưng lại coi mình là nơi quy tụ của giới kiếm đạo.
Bây giờ bọn họ bị quyền của Trần Thanh Đế phá tan lòng kiêu hãnh của mình, đây là thứ họ mất đi, hôm nay bọn họ sẽ dựa vào chính mình đoạt lại!
Một tháng sau, khi Yến Chi củng cố lực lượng kiếm hồn, hắn trực tiếp dẫn vài trăm đệ tử Phong Vân Kiếm Trủng đánh thẳng tới Thiên Hạ Minh.
Hành động của Phong Vân Kiếm Trủng không hề che giấu, cứ thế mang người đến thẳng Thiên Hạ Minh.