Trần Thanh Đế thở dài một tiếng nói: “Lần này Thiên Hạ Minh bị phá hủy, thật ra cũng là một bài học.
Ta không bằng Sở giáo chủ, phấn đấu chém giết trên giang hồ, bên cạnh có rất nhiều cường giả.
Thật ra ta không phải người chấp chưởng hợp lệ, vì ta quá mạnh, mạnh tới mức khiến cho Thiên Hạ Minh lệch khỏi quỹ đạo, khiến cho toàn bộ Thiên Hạ Minh trở thành có cũng được mà không có cũng không sao.
Nhưng dù sao đây cũng là cơ nghiệp mà ta gây dựng từ hai bàn tay trắng, ta không muốn từ bỏ, cho nên biến thành bộ dạng như hiện tại.
Đối thủ hay nhân quả mà ta tạo ra, ta có thể đối phó được, nhưng thế lực dưới trướng ta lại không cách nào đối phó.
Trong Côn Luân Ma Giáo, cường giả đông đảo, cao thủ như mây, một mình ngươi quật khởi cũng có thể khiến toàn bộ Côn Luân Ma Giáo hùng bá giang hồ. Cho nên ta mới nói, ta không bằng ngươi.
Nhưng ta lại không muốn từ bỏ mọi người trong Thiên Hạ Minh.
Cho ta một đường khẩu trong Côn Luân Ma Giáo của ngươi, từ nay về sau trong giang hồ không còn Thiên Hạ Minh, chỉ có Thiên Hạ Đường dưới trướng Côn Luân Ma Giáo!
Bên Đại La Thiên nếu ngươi có phiền toái gì có thể gọi ta ra tay, nhưng lúc bình thường, ngươi đừng trông mong gì ta ở lại trong Côn Luân Ma Giáo.
Thế nào, ngươi có thu nhận Thiên Hạ Minh của ta không?”
Sở Hưu không cần suy nghĩ, lập tức mỉm cười đáp: “Đương nhiên là thu nhận rồi. Trầm minh chủ... À không, là Trần đường chủ đã là người trong Thánh Giáo ta. Nhưng chức vị đường chủ hơi thấp, ta sẽ sắp xếp lại Côn Luân Ma Giáo, đặt lại chức danh.”
Với sự cường đại của Trần Thanh Đế, hắn gia nhập, thực lực bên phe Sở Hưu cũng tăng thêm rất nhiều.
Huống chi Thiên Hạ Minh tuy đều là xuất thân dân dã, trông thì thực lực không mạnh nhưng thực ra là vì Trần Thanh Đế không quá để tâm.
Nội tình của Thiên Hạ Minh quá kém, còn là bang phái dân dã, cho nên thiếu tài nguyên tu luyện, thiếu dạy bảo, thiếu hoàn cảnh khổ tu, thực lực có thấp cũng bình thường. Nhưng sau khi gia nhập Côn Luân Ma Giáo, mọi chuyện không cần phải lo nữa.
Đây đơn giản là chuyện tốt tới cửa, nếu Sở Hưu cự tuyệt mới là đấu óc có vấn đề.
Trước đây y không có ý đồ với Thiên Hạ Minh là vì Sở Hưu rất có quy củ, tự có giang hồ của mình.
Thỏ không ăn cỏ gần hang, hắn và Tạ Tiểu Lâu, Trần Thanh Đế quen biết đã lâu, chiếm đoạt thế lực của người ta là không đúng.
Nhưng hiện tại Trần Thanh Đế chủ động đề cập tới, vậy y sẽ không khách khí.
Trần Thanh Đế tùy ý xua tay nói: “Đường chủ ma tôn gì đó cũng chỉ là danh hiệu mà thôi, ta không quan tâm.
Lục Giang Hà nhìn chằm chằm vào chức Tứ Đại Ma Tôn tới mấy trăm năm, sắp thành chấp niệm rồi, ngươi nên cho hắn đi.
Đúng rồi, rốt cuộc lúc trước các ngươi đang có âm mưu gì? Ai cũng thần thần bí bí như vậy?’
Khi đó bọn Sở Hưu đang thảo luận vấn đề tấn công Thiên Môn, Trần Thanh Đế rất thức thời không tham dự, nhưng thật ra hắn cũng thấy hiếu kỳ.
Bây giờ đã thành người mình, có hỏi một câu cũng không có vấn đề gì lớn.
Sau khi Sở Hưu thuật lại chuyện mình chuẩn bị tấn công Thiên Môn, con mắt Trần Thanh Đế bừng sáng.
Quân Vô Thần của Thiên Môn, cái tên này không dọa sợ Trần Thanh Đế, ngược lại khiến hắn càng hưng phấn.
Có thể giao thủ với cường giả cấp bậc này là chuyện Trần Thanh Đế cực kỳ mong muốn.
“Tức là ngươi định đợi bọn Thương Thiên Lương xuất quan rồi trực tiếp tấn công Thiên Môn?’
Sở Hưu híp mắt nói: “Tạm thời không vội, muốn tấn công Thiên Môn phải mượn lực trước đã.
Trong Thiên Môn còn có bí cảnh bồi dưỡng thần tướng, vũ lực trong đó cũng không yếu.
Ta không muốn vốn liếng mà mình tích cóp được lại chiến tử trong trận đánh với Thiên Môn.”
“Vậy ngươi định làm thế nào?”
Sở Hưu nhìn ra bên ngoài, lạnh nhạt nói: “Trên giang hồ này có không ít lực lượng có thể lợi dụng.”
Nếu ăn thua đủ với Thiên Môn, Sở Hưu cũng có lòng tin sẽ diệt được Thiên Môn, thậm chí chắc chắn mười phần.
Thời gian mấy năm qua, thuộc hạ của Sở Hưu thay phiên tới Đại La Thiên, thực lực đều tăng cường rất nhiều.
Ưu thế của Thiên Môn ở chỗ bí cảnh của bọn chúng là cách Đại La Thiên gần nhất, cho nên được lực lượng quy tắc của Đại La Thiên ảnh hưởng, nguyên khí khá dồi dào.
Nhưng chỉ là khá dồi dào, còn bên phía Sở Hưu là trực tiếp đi tới Đại La Thiên, quả thật không khách nào gian lận.
Đấy là chưa nói tới chuyện Sở Hưu nắm giữ man tộc ở khu vực Nam Man, còn là quận trưởng của Hoàng Thiên Các. Trong khu vực Nam Man rộng lớn đó, có thể nói Sở Hưu là thổ hoàng đế, đủ loại tài nguyên đều nằm trong khống chế của y.
Có nhiều thứ như vậy trong tay, nếu còn không bằng một bí cảnh của Thiên Môn, vậy đúng là nực cười.
Nhưng Sở Hưu đã quen làm gì cũng chỉ phải trả giá thấp nhất.
Chỉ có kẻ ngu mới biết mỗi chuyện xông lên phía trước, đó không phải phong cách của Sở Hưu.
Trần Thanh Đế xua tay: “Mấy thứ âm mưu quỷ kế... mưu tính tung hoành này thì ngươi am hiểu, ta không tham gia, lúc nào ra tay thì gọi ta là được.”
Sở Hưu lặng lẽ gật nhẹ đầu, Trần Thanh Đế là điển hình cho phong cách hành xử ngu ngốc, nhưng có thể lỗ mãng đi tới tận bây giờ, cũng coi là một loại bản lãnh.
Sau khi dọn sạch Phong Vân Kiếm Trủng, Sở Hưu bảo Đường Nha về Đại La Thiên một chuyến, nói với những người khác sau khi xung quanh lập tức về hạ giới, hơn nữa mang chín phần mười số người trở về.
Còn bên phía Sở Hưu lại đi tìm một người, Đông Hoàng Thái Nhất.
Trong rừng rậm Tây Sở, thân hình Đông Hoàng Thái Nhất hóa thành một làn sương đen lao vùn vụt giữa không trung, nhưng trong lòng tràn ngập suy nghĩ phức tạp.
Trước khi Sở Hưu đi vào Đại La Thiên, Đông Hoàng Thái Nhất đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa lực lượng nội tình của hắn cực kỳ thâm hậu, cho nên rèn luyện võ đạo cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần tới mức cực hạn, thuận theo tự nhiên bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lực lượng viên mãn, tương tự như Lục Giang Hà lúc trước.
Nhưng đối với cảnh giới Võ Tiên, hắn vẫn cực kỳ kính sợ và... hướng tới.
Kết quả hôm nay, không ngờ hắn lại tận mắt chứng kiến một vị Võ Tiên vẫn lạc, chuyện này khiến Đông Hoàng Thái Nhất cực kỳ chấn động.
Ngay lúc tâm tư hắn rối loạn, một âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
“Đông Hoàng Thái Nhất, dù sao cũng là bạn cũ, ta bảo đám người Chính đạo kia cút đi chứ đâu bảo ngươi đi. Sao ngươi xem trò xong lại không tới ôn chuyện với ta?”
Đông Hoàng Thái Nhất thân hình run rẩy, thoát khỏi làn sương đen,thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Hắn nhìn Sở Hưu chậm rãi đạp lên không trung đi tới, ánh mắt mang ba phần e ngại, ba phần cảnh giác, ba phần ngây ngốc, còn một phần khó hiểu.
Hiện nay vị đại gia này đã danh chấn giang hồ, nói chính xác là hung danh chấn động giang hồ. Thật ra ai thấy hắn chủ động tới gặp mình đều có biểu hiện như vậy.
Huống chi hắn và Sở Hưu có giao tình từ lúc nào? Chính hắn còn không biết.
Sau khi ổn định lại tâm thần, Đông Hoàng Thái Nhất chắp tay nói: “Sở giáo chủ thần uy cái thế, đám võ giả Chính đạo kia u ám rời khỏi, bên phía ta đương nhiên cũng phải trở về báo cáo cho giáo chủ.”