Côn Luân Ma Chủ

Chương 1772. Thánh nữ độ kiếp




Đông Hoàng Thái Nhất vừa nói xong, trong lòng thầm hô không ổn.

Sở Hưu là giáo chủ Côn Luân Ma Giáo, Dạ Thiều Nam là giáo chủ của Bái Nguyệt Giáo,hơn nữa Bái Nguyệt Giáo còn là nhánh Minh Ma, có phải y định ra tay với Bái Nguyệt Giáo, khiến cho trên giang hồ này chỉ còn một vị giáo chủ?

Sở Hưu không biết trong lòng Đông Hoàng Thái Nhất còn nhiều suy nghĩ như vậy, y chỉ lạnh nhạt nói: “Ta chỉ muốn tới bái kiến giáo chủ Dạ Thiều Nam chút thôi, nếu ta không đoán sai, chắc Dạ giáo chủ đã bước vào cảnh giới Võ Tiên rồi phải không?”

Đông Hoàng Thái Nhất âm thầm chấn động, tuy hắn khống chế rất tốt, thậm chí ánh mắt cũng không hề thay đổi, nhưng với thực lực hiện tại của Sở Hưu, y có thể cảm giác được rõ ràng chấn động trên người hắn.

Đông Hoàng Thái Nhất định phủ nhận, nhưng nhìn ánh mắt chắc chắn của sát ý, hắn đã biết mình không thể lừa gạt nổi.

Cho nên Đông Hoàng Thái Nhất đành cười khổ nói: “Sao Sở giáo chủ lại biết chuyện này?”

Sở Hưu mỉm cười nói: “Nếu nói trên giang hồ này ai có khả năng bước vào cảnh giới Võ Tiên nhất, vậy chắc chắn ngoài Dạ giáo chủ ra, không còn ai khác.

Một kẻ dựa vào ngoại lực như Yến Chi còn có thể bước vào cảnh giới Võ Tiên, đương nhiên Dạ giáo chủ không thể kém được.

Ta nhớ Dạ giáo chủ luyện hóa Thiên Thiên Ma Chủng đã lâu rồi, huống chi cho dù không có Thiên Thiên Ma Chủng, ta tin Dạ giáo chủ cũng có thể bước qua bước này.

Ngươi không cần căng thẳng, bây giờ trên giang hồ đã không còn nhánh Minh Ma hay nhánh Ẩn Ma nữa. Chúng ta cùng là người trong Ma đạo, mục tiêu của Dạ giáo chủ cũng không xung đột với ta, cho nên chúng ta không phải kẻ địch.”

Tuy Sở Hưu bảo Đông Hoàng Thái Nhất không cần căng thẳng, nhưng làm sao hắn lại không căng thẳng cho được?

Tuy hắn không đoán được rốt cuộc mục đích của Sở Hưu là gì, nhưng bây giờ Sở Hưu đã mở miệng nói vậy, hắn đành dẫn Sở Hưu về Bái Nguyệt Giáo.

Sau khi đi vào Bái Nguyệt Giáo, vị đại tế ti già nua của Bái Nguyệt Giáo và các vị thần vu tế khác đều đích thân tới nghênh đón Sở Hưu.

Nhưng Sở Hưu hơi nghi hoặc: “Vị thánh nữ của Bái Nguyệt Giáo các ngươi đâu?”

Đông Hoàng Thái Nhất do dự một chút rồi nói: “Đang độ kiếp.”

Sở Hưu sửng sốt, độ kiếp? Một thánh nữ thì độ kiếp gì?

Nhưng Đông Hoàng Thái Nhất lại không nói thẳng mà nhìn về phía đại tế ti Bái Nguyệt Giáo, không biết có nên nói ra hay không.

Đại tế ti Bái Nguyệt Giáo hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là chút chuyện cũ mà thôi, trong giới Ma đạo cũng có vài người đoán được đại khái, giấu diếm Sở giáo chủ thì có ý nghĩa gì?”

Đông Hoàng Thái Nhất thở dài một tiếng nói: “Độ kiếp, thật ra là độ cổ độc kiếp được truyền thừa. Nói lại thì chuyện này liên quan tới quá khứ không vẻ vang của Bái Nguyệt Giáo, đúng là tự gây nghiệp.

Chức vị thánh nữ Bái Nguyệt Giáo ta luôn được truyền thừa, chắc Sở giáo chủ cũng biết.

Nhưng thật ra nhánh cổ thuật ban đầu được thánh nữ nắm giữ. Cổ thuật của tất cả các đệ tử Bái Nguyệt Giáo đều được thánh nữ đời đầu truyền lại. Thậm chí lúc mới bắt đầu Bái Nguyệt Giáo chúng ta không có giáo chủ đại tế ti, thậm chí không có cả Cửu Đại Thần Vu Tế, chỉ có thánh nữ nắm giữ tất cả.

Khi đó Bái Nguyệt Giáo còn rất yếu ớt, cho nên thánh nữ đời đầu nghiên cứu ra một loại cổ dùng để truyền thừa, tên là Trường Sinh Cổ.

Thánh nữ có thể chết nhưng Trường Sinh Cổ sẽ không chết. Cho nên thánh nữ các thế hệ đều dùng tâm huyết của bản thân tế luyện Trường Sinh Cổ, nhận được truyền thừa trong đó. Vì vậy thực lực bọn họ đột nhiên bộc phát, có vượt qua mấy cảnh giới cũng là chuyện bình thường.”

Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, nhưng y cũng đang chờ đoạn dưới.

Thiên hạ này không có bữa trưa miễn phí, nếu hiệu quả của Trường Sinh Cổ thật sự cường đại như vậy, Bái Nguyệt Giáo đã sớm là đại phái đệ nhất thiên hạ.

Quả nhiên Đông Hoàng Thái Nhất thở dài một tiếng rồi tiếp tục nói: “Nhưng khi Bái Nguyệt Giáo ta truyền thừa được nhiều đời, chúng ta mới phát hiện thật ra Trường Sinh Cổ không thể thật sự trường sinh. Cái gọi là trường sinh của nó chẳng qua là hấp thu tâm huyết tuổi thọ của các thế hệ thánh nữ mà thôi. Cho nên thánh nữ các đời đều không sống lâu, không liên quan tới cảnh giới, vì thật ra trong thời gian nuôi dưỡng Trường Sinh Cổ, tuổi thọ đã bị tước đoạt rất nhiều.

Hơn nữa cứ truyền một đời, Trường Sinh Cổ lại có ấn ký của thánh nữ đời trước lưu lại, Bái Nguyệt Giáo truyền thừa mấy ngàn năm, đã lưu lại hơn trăn ấn ký thánh nữ.

Ấn ký này tích lũy quá nhiều, khi truyền thừa sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh, trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Khi xưa, thánh nữ ba đời trước trong khi truyền thừa bị xé tan nguyên thần mà chết, còn có một đời bị trọng thương, chỉ có một đời là vượt qua bình thường.

Cho nên tới bây giờ Trường Sinh Cổ đã không phải cổ mà là cổ độc! Cổ độc hại người hại mình!”

Sở Hưu gật nhẹ đầu một cái, y không hỏi vì sao Bái Nguyệt Giáo đã biết đây là cổ độc mà còn tiếp tục truyền thừa.

Thánh nữ đời đầu là người nắm giữ toàn bộ Bái Nguyệt Giáo, có thể hiểu truyền thừa mà người ta lưu lại cường đại tới mức nào.

Hơn nữa mỗi thế hệ thánh nữ đều là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, đột phá cảnh giới Chân Đan không thành vấn đề, bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng chỉ là chuyện thời gian.

Cho nên lực lượng mà Trường Sinh Cổ mang tới rất có thể giúp họ trực tiếp nhảy vọt lên cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, bằng không sẽ không có ý nghĩa gì.

Ở hạ giới này, bất cứ cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nào cũng là nhân vật cấp bậc chí tôn, Bái Nguyệt Giáo làm sao từ bỏ lực lượng này cho được? Cho dù không có ai bức bách, e là cũng có người chủ động chọn cách đem tâm huyết của mình ra nuôi nấng Trường Sinh Cổ.

Tuy hiện tại Bái Nguyệt Giáo đã cường thịnh, không có thánh nữ cũng không sao, nhưng hiển nhiên chuyện này không cách nào tránh khỏi.

Sở Hưu không nhiều lời, chỉ trầm giọng nói: “Dẫn ta tới gặp Dạ giáo chủ đi.”

Đông Hoàng Thái Nhất chỉ đưa Sở Hưu tới sau núi rồi rời khỏi, Dạ Thiều Nam toàn thân mặc áo đen, đứng chân trần trên đỉnh núi.

“Dạ giáo chủ, đã lâu không gặp, chúc mừng Dạ giáo chủ bước vào cảnh giới Võ Tiên.”

Dạ Thiều Nam quay đầu lại, khí thế thể hiện trên người chính là cảnh giới Võ Tiên.

Hơn nữa Dạ Thiều Nam còn là Võ Tiên hàng thật giá thật, khác hẳn loại Võ Tiên chỉ dựa vào ngoại lực như Yến Chi.

Dạ Thiều Nam đã khống chế triệt để lực lượng quy tắc, thậm chí khí tức trên người hắn đã cực kỳ trầm ổn ngưng thực, không nhờ cũng là nhị trọng thiên như Sở Hưu chứ không phải nhất trọng thiên vừa vào cảnh giới mới.

Hiển nhiên Dạ Thiều Nam đã đột phá từ lâu, nhưng vẫn luôn ẩn nhẫn không lên tiếng, dốc sức ổn định cảnh giới.

Còn lúc này nhìn về phía Sở Hưu, không ngờ ánh mắt Dạ Thiều Nam lại lóe lên vẻ hưng phấn.

Sở Hưu và Dạ Thiều Nam đã tiếp xúc với nhau nhiều lần, bất luận là lúc trước bị liên minh Chính đạo bao vây hay khi cướp đoạt ma chủng, hắn chưa từng thấy cảm xúc của Dạ Thiều Nam dao động nhiều như vậy.

“Không ngờ ngươi cũng bước lên cảnh giới này!”

Dạ Thiều Nam theo đuổi lực lượng cực hạn, hắn đã từng cho rằng vượt qua cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, phá vỡ khoảng cách giữa trời với người đã là đỉnh phong.

Kết quả khi hắn thật sự tới cảnh giới này, lại so sánh với khí thế của Quân Vô Thần và Chung Thần Tú năm xưa, hắn mới biết mình còn cách đỉnh phong rất xa.

Hôm nay thấy Sở Hưu, hắn không có cảm giác cố nhân gặp lại, chỉ có cảm xúc hưng phấn khi thấy có người đồng hành, con đường của ta không cô độc.

Dạ Thiều Nam giơ tay chộp tới, chẳng ngờ hắn lại không chào hỏi với Sở Hưu, mà xuất trảo trực tiếp xé rách hư không quanh người Sở Hưu, một cơn bão lập tức cuốn lấy y.