Dạ Thiều Nam đột nhiên ra tay không mang theo chút sát khí nào, rất hiển nhiên, từ sau khi đột phá, hắn chưa từng giao thủ với cường giả cảnh giới Võ Tiên, cho nên muốn thử một lần thật sự vận dụng lực lượng quy tắc.
Sở Hưu đột nhiên đạp mạnh chân xuống, phong mang vô biên lan tỏa.
Nhưng nhìn kỹ lại, những luồng phong mang đó như lưỡi đao, xé rách cơn bão, dùng lực lượng quy tắc triệt tiêu lực lượng quy tắc.
Ngay khoảnh khắc sau, không gian bị xé rách xung quanh bắt đầu khép lại, nhưng lại cưỡng ép nhốt Sở Hưu vào trong.
Sau khi Dạ Thiều Nam bước vào cảnh giới Võ Tiên, Bổ Thiên Tâm Kinh của hắn đã dung hợp lực lượng quy tắc, biến hóa hơn hẳn trước đây.
Sở Hưu dựng chưởng làm đao, lực lượng quy tắc trong tay y vặn vẹo thành sợi tơ, như lưỡi đao cực hạn chém xuống. Chỉ trong chớp mắt, thiên địa bị cắt đứt.
Dạ Thiều Nam chỉ ra có hai chiêu thăm dò, sau đó không động thủ tiếp.
Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Hưu nói: “Ta rất ngạc nhiên, không ngờ ngươi cũng đạt tới cảnh giới này, thậm chí về mặt lực lượng nội tình ngươi chẳng kém gì ta.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Thế gian này có rất nhiều chuyện bất ngờ, ta tình cờ gặp phải cũng không có gì lạ.
Nhưng Dạ giáo chủ, thói quen vừa gặp đã động thủ của ngươi là không tốt đâu, phải đổi đi.”
Dạ Thiều Nam không để ý tới lời trêu chọc của Sở Hưu, hắn vung tay, dưới chân hắn và Sở Hưu đồng thời có một cái ghế băng hiện lên. Sau khi ngồi xuống hắn mới hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
Sở Hưu cũng ngồi xuống trầm giọng nói: “Liên thủ với Bái Nguyệt Giáo, tấn công Thiên Môn, giết Quân Vô Thần!”
Ánh mắt Dạ Thiều Nam không có chút ngạc nhiên hay bất ngờ gì, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn Sở Hưu, nói có hai chữ: “Lý do.”
Ngày trước hắn từng đáp ứng làm tấm khiên cho Sở Hưu, chính là để xem Quân Vô Thần xuất thủ, nhưng khi đó hắn còn đang theo đuổi cảnh giới Võ Tiên.
Còn bây giờ Dạ Thiều Nam đã đạt tới cảnh giới này, cũng biết Võ Tiên còn chưa phải đỉnh phong.
Nhưng cảnh giới của hắn là tự mình tu luyện từng bước một. Ở hạ giới này này, những võ giả dựa vào sức mình đột phá khoảng cách giữa trời với người, bước vào cảnh giới Võ Tiên, căn bản là ‘Ngụy Võ Tiên’ dựa vào ngoại vật thăng cấp như Yến Chi không thể sánh bằng.
Cho nên Dạ Thiều Nam không phải Yến Chi, hắn hiểu rất rõ con đường phía trước của mình, không cần quan sát người khác để thăng cấp.
Hắn là giáo chủ của Bái Nguyệt Giáo, đại sự như vậy cũng phải cân nhắc cho toàn bộ Bái Nguyệt Giáo.
Đông Tây Nhị Trọng Thiên, Thiên Môn luôn cực kỳ thần bí, cực kỳ cường đại, không thể tùy tiện tiến đánh được.
Sở Hưu giơ hai ngón tay ra nói: “Hai lý do. Thứ nhất, Dạ giáo chủ đã nghe nói tới hướng đi của các võ giả khi xảy ra đại kiếp nạn thượng cổ chưa?”
Dạ Thiều Nam gật đầu nói: “Biết loáng thoáng.”
Đối với những người khác trong giang hồ thì đây chỉ là truyền thuyết, nhưng đối với cường giả đứng trên đỉnh cao của giang hồ như Dạ Thiều Nam, đây không phải chuyện ly kỳ gì.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Vậy bây giờ ta sẽ nói cho Dạ giáo chủ một tin, Thiên Môn là địa điểm trông coi con đường nối hai thế giới mà các võ giả thượng cổ để lại.
Thiên Môn Thiên Môn, tên đúng như ý nghĩa, chính là cánh cửa nối lên trời!
Một tầng trời khác có nguyên khí dồi dào hơn hạ giới, mà so với hạ giới, nó cũng cách trời... càng gần hơn!
Chỉ cần hủy diệt Thiên Môn, phá tan trận pháp, nguyên khí của một tầng trời khác sẽ thẩm thấu xuống hạ giới. Đến lúc đó kết quả ra sao, chắc Dạ giáo chủ cũng biết.”
Nghe xong chuyện này, ánh mắt Dạ Thiều Nam không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, đương nhiên hắn biết như vậy sẽ tạo ra một thời đại thịnh vượng mới cho võ đạo!
Đương nhiên còn một điều Sở Hưu không nói. Chỉ cần trận pháp hạ giới bị phá hủy, trận pháp bên phía Đại La Thiên cũng không kiên trì được bao lâu. Cho nên sau thời võ đạo hưng thịnh, có lẽ Đại La Thiên và hạ giới sẽ liên thông.
Nhưng như vậy cũng không sao, Sở Hưu đã hưởng thụ phúc lợi của Đại La Thiên, những võ giả dưới trướng y đã nghênh đón một đợt tăng cường thực lực ở Đại La Thiên, thích ứng với thiên địa nguyên khí tại đó, tốc độ tu luyện đã trở nên chậm chạp hơn. Tuy vẫn nhanh hơn hạ giới nhưng sẽ không có hiện tượng tăng vọt như vậy.
Cho nên bây giờ chỉ cần Sở Hưu hủy diệt Thiên Môn, đoạt lấy bản nguyên cực dương trong Thiên Môn, những chuyện khác không trong phạm vi y lo lắng.
Sở Hưu nói tiếp: “Còn lý do thứ hai, chính là môn chủ Thiên Môn Quân Vô Thần đang bị trọng thương!”
Ánh mắt Dạ Thiều Nam nhìn về phía Sở Hưu lóe lên vẻ nghi hoặc.
Thiên Môn rất ít khi bước chân vào giang hồ, phải nói là Thiên Môn chính là môn phái thần bí nhất trên giang hồ.
Cho nên rốt cuộc làm sao Sở Hưu biết tin Quân Vô Thần bị trọng thương?
Sở Hưu mỉm cười nói: “Ta biết bây giờ ta có nói gì cũng là không có bằng chứng, cũng không có chứng cứ.
Nhưng lời nói của họ Sở ta đây vẫn có chút trọng lượng trên giang hồ, ít nhất ta không lừa gạt Bái Nguyệt Giáo, lừa gạt Dạ giáo chủ.
Còn một thời gian mới tới lúc tổng tấn công Thiên Môn, ta tin không chỉ có mình Bái Nguyệt Giáo liên thủ.
Đến lúc đó Bái Nguyệt Giáo có thể dẫn người tới xem xem rốt cuộc ta nói đúng hay sai.
Nếu ta nói dối, Dạ Thiều Nam có thể trực tiếp dẫn người quay đầu rời khỏi, không có vấn đề gì.”
Dạ Thiều Nam chỉ do dự trong chớp mắt rồi gật đầu nói: “Được.”
Tuy hiện tại Dạ Thiều Nam không cần tới giao thủ với Quân Vô Thần để tìm kiếm đột phá, nhưng hắn không muốn từ bỏ cơ hội giao thủ với cường giả như Quân Vô Thần.
Đúng lúc này, đại tế ti Bái Nguyệt Giáo lại vội vội vàng vàng đi tới nói: “Giáo chủ, không xong rồi! Thánh nữ bị Trường Sinh Cổ nuốt chửng một phần nguyên thần, e là lần truyền thừa này không qua được rồi!”
Dạ Thiều Nam cau mày, thân hình hơi động, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Đại tế ti Bái Nguyệt Giáo lúng túng nhìn Sở Hưu, khách khứa còn ở đây, giáo chủ đi mất, vậy phải tiếp đãi Sở Hưu như thế nào?
“Ta và thánh nữ Bái Nguyệt Giáo các cũng có chút quan hệ, để ta tới xem thử nhé?” Sở Hưu đột nhiên nói.
Sở Hưu đã biết chuyện này rồi, không còn gì giấu diếm nữa.
Đại tế ti Bái Nguyệt Giáo trực tiếp dẫn Sở Hưu tới một mật thất sau núi.
Lúc này trong mật thất đó, không chỉ có Dạ Thiều Nam và Bái Nguyệt Giáo, còn có một võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Lúc này thánh nữ Bái Nguyệt Giáo đang xếp bằng ở chính giữa, hai mắt nhắm chặt, quanh người lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cực kỳ đau đớn.
Dạ Thiều Nam cau mày nói: “Đại Tư Mệnh, tình hình ra sao rồi?’
Võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần kia chính là Đại Tư Mệnh trong Cửu Đại Thần Vu Tế, am hiểu nhất là bí pháp nguyên thần.
Nghe vậy hắn lắc đầu cười khổ nói: “Giáo chủ, e là lần này thánh nữ gặp nguy rồi.
Thật ra với thiên phú và tâm cảnh của cô ấy, trong số các thế hệ thánh nữ cũng coi là xuất chúng.
Nhưng Trường Sinh Cổ được truyền thừa nhiều đời như vậy, trong đó tích lũy quá nhiều ấn ký của thánh nữ đời trước.
Bây giờ ấn ký bộc phát toàn bộ trong lúc truyền thừa, đừng nói là thánh nữ, e là cả ta cũng không chống nổi.