Sau khi nghe xong tin tức mà Sở Hưu nói, tuy sắc mặt lão thiên sư không thay đổi nhiều nhưng cũng mất rất lâu mới tiêu hóa được.
Lão thiên sư thở dài một tiếng nói: “Tức là ngươi định liên thủ với Thiên Sư Phủ của ta tấn công Thiên Môn?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng vậy, đương nhiên không chỉ có Thiên Sư Phủ, ta vừa qua Bái Nguyệt Giáo, thậm chí lần này ta định điều động tất cả lực lượng trên giang hồ.
CHo nên ta tới báo tin cho lão thiên sư cũng là hy vọng thời gian tới Thiên Sư Phủ có thể kiềm chế một chút.
Cần điều động toàn bộ lực lượng của giang hồ, thủ đoạn của ta sẽ hơi thiếu ôn hòa, đến lúc đó chắc sẽ có người tới tìm Thiên Sư Phủ, nhờ Thiên Sư Phủ ra mặt!”
Sở Hưu lựa chọn đích thân tới Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ một chuyến, không chỉ vì Dạ Thiều Nam và lão thiên sư có thực lực hùng mạnh, mà vì tại hạ giới hiện tại, thế lực có thể thực sự uy hiếp y đã không còn mấy.
Nam Bắc Phật Tông đã bị hủy diệt, dư nghiệt còn lại thì Sở Hưu không để vào mắt.
Vì vậy chỉ còn lại Bái Nguyệt Giáo thuộc Ma đạo và Thiên Sư Phủ thuộc Đạo môn, cho nên Sở Hưu tới chỗ họ đầu tiên đề cập chuyện liên thủ, ngoài tỏ thành ý ra còn để tránh phiền toái.
Lão thiên sư thở dài một tiếng nói: “Nhưng ta còn một chuyện rất nghi hoặc.
Theo lời ngươi thì chỉ cần phá hủy Thiên Môn, lực lượng của Đại La Thiên sẽ thẩm thấu xuống hạ giới, chúng ta đều được lợi. Vậy Sở giáo chủ nhà ngươi sẽ được cái gì?
Nói một câu không dễ nghe, xưa nay Sở giáo chủ không phải người hành thiện.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Ta chỉ cần hai thứ. Thứ nhất là những thứ Thiên Môn tích lũy suốt nhiều năm gần đây, ta muốn tất cả!
Chuyện tấn công Thiên Môn là ta tổ chức, cho nên ta không định tặng cho kẻ khác.
Thứ hai chính là tính mạng của Quân Vô Thần!
Chắc lão thiên sư cũng biết, lúc ở trong khe hở mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ tạo ra khi đại chiến, ta đã bị người khác ám toán.
Lần đó thiếu chút nữa là ta bỏ mạng ở đó, chắc lão thiên sư cũng đoán được kẻ ra tay là ai.”
Lâm Tông Nghiệp gật nhẹ đầu, không chỉ hắn biết, lúc đó rất nhiều người đoán người người ra tay là Quân Vô Thần. Ngoài hắn ra, những người khác không có năng lực và lý do.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Lão thiên sư, tấn công Thiên Môn là vì tư lợi tư oán của ta, nhưng lại có ích cho toàn bộ giang hồ.
Thiên Môn ngăn cản phong ấn hai giới đã nhiều năm, bọn chúng đã lợi dụng lợi ích trong đó tạo ra không ít cường giả.
Các ngươi chỉ biết Thiên Môn có Cửu Đại Thần Tướng, yếu nhất cũng là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng các ngươi lại không biết Thiên Môn còn có một bí cảnh, bí mật bồi dưỡng đệ tử, trong đó yếu nhất cũng là cảnh giới Chân Đan!
Bao năm qua, Thiên Môn làm theo cách dưỡng cổ, để bọn họ ở trong đó chém giết, Cửu Đại Thần Tướng là những người xuất sắc trong số đó.
Bọn chúng bồi dưỡng những đệ tử này, ngươi có biết trong thiên hạ có bao nhiêu đứa bé mất tích, rời xa cha mẹ?
Hơn nữa người của Thiên Môn ra ngoài tìm kiếm chìa khóa Thông Thiên, hở ra là phá gia diệt môn, thủ đoạn tàn nhẫn, tội ác chồng chất!
Sở mỗ xưa nay tôn kính nhất là Cự Hiệp Sở Cuồng Ca, hắn cũng chết trong tay thần tướng Thiên Môn. Tổng đường chủ Quan Trung Hình Đường tiền nhiệm đã bồi dưỡng ta là Quan Tư Vũ, cũng chết trong tay thần tướng Thiên Môn.
Chưa trừ Thiên Môn, vậy kẻ chí ác trong giang hồ vẫn còn.
Lão thiên sư, liên thủ với ta, diệt trừ Thiên Môn, cũng là trừ hại cho giang hồ!”
Sở Hưu nói những lời này hiên ngang lẫm liệt, thân thể như tỏa ra ánh sáng, nhưng những võ giả Thiên Sư Phủ ở đây đều đờ ra như phỗng.
Có ai trên giang hồ không biết tên Sở Hưu Sở giáo chủ nhà ngươi là ai? Một giáo chủ Ma giáo lại đi tôn kính Cự Hiệp Sở Cuồng Ca? Nói đùa gì vậy?
Huống chi có ai không biết lúc trước trong Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu và Quan Tư Vũ đã không hợp. Sau khi Quan Tư Vũ chết y lại trắng trợn loại trừ những kẻ đối lợp, dùng thủ đoạn cực kỳ cứng rắn chiếm đoạt Quan Trung Hình Đường. Khi đó người khác đâu có thấy Sở Hưu tôn kính Quan Tư Vũ chút nào.
Có điều, tuy bọn họ không tin những gì Sở Hưu nói, nhưng bọn họ cũng nghe loáng thoáng chuyện về Thiên Môn.
Thiên Môn không phải ma, nhưng những chuyện chúng làm lại khiến võ lâm Chính đạo không cách nào khoan dung.
Đương nhiên lúc trước cho dù bọn họ có không khoan dung thì vẫn phải nhịn. Bằng không cho dù Quân Vô Thần không ra mặt, Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn đồng thời xuất thủ, trên giang hồ có mấy ai cản nổi.
Lão thiên sư thở dài một tiếng nói: “Bây giờ ngươi tổng tấn công Thiên Môn, cứ báo tin cho Thiên Sư Phủ ta là được. Sau khi ngươi đi, Thiên Sư Phủ sẽ phong sơn, không gặp bất cứ ai.”
Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười, y biết như vậy là lão thiên sư đã đáp ứng.
Sở Hưu chắp tay nói: “Lão thiên sư cứ yên tâm, lần này ta chỉ muốn hủy diệt Thiên Môn. Còn lợi ích của các tông môn giang hồ khác, chỉ cần bọn họ không cản đường ta, ta sẽ không động tới họ.”
Sau khi nói xong, Sở Hưu đột nhiên nhìn về phía Trương Thừa Trinh bên cạnh lão thiên sư: “Trương huynh, vì sao đám người các ngươi luôn thích chơi trò hậu tích bạc phát? Tu luyện từng bước một chẳng lẽ không tốt hơn à?”
Trong Long Hổ Bảng thế hệ Sở Hưu, Trương Thừa Trinh là người đầu tiên bước vào cảnh giới Chân Đan, cũng là tuấn kiệt trẻ tuổi xuất sắc nhất thế hệ đó.
Nhưng sau này đám người Sở Hưu lần lượt quật khởi, danh tiếng Trương Thừa Trinh dần dần bị người ta quên lãng.
Nhưng với thiên phú của hắn, lại thêm hắn còn cũng tu luyện trong Thiên Sư Phủ nhiều năm mà vẫn chỉ là cảnh giới Chân Đan, rõ ràng chuyện này có gì đó bất thường.
Trước đây Sở Hưu còn không nhìn ra điều gì, còn bây giờ y có thể cảm nhận rõ ràng, trong người Trương Thừa Trinh ẩn chứa lực lượng lôi đình cực mạnh, đặc biệt là trong đan điền của hắn, Sở Hưu còn không phát hiện được Võ Đạo Chân Đan, thay vào đó là một khối lôi đình cường đại.
Trương Thừa Trinh nghe vậy mỉm cười đáp: “Sở huynh tốc độ tuyệt luân, ta đuổi không kịp, cho nên đành phải tìm chút đường tắt mà đi.
Đường lớn dẫn lên trời, nhưng người lại quá đông, đường nhỏ cũng có thể lên tới đỉnh phong, cảm giác cũng không tệ.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Trương huynh quả quyết như vậy, quả thật rất xứng đôi với thánh nữ Bái Nguyệt Giáo.
Lão thiên sư, Trương huynh, ta xin cáo từ.”
Nói xong Sở Hưu trực tiếp quay người bỏ đi, để lại Trương Thừa Trinh nghi hoặc. Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo thì có liên quan gì tới hắn?
Nhìn bóng lưng Sở Hưu rời khỏi, lão thiên sư không khỏi thở dài: “E là giang hồ lại sắp loạn rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giang hồ này có bao giờ thật sự an ổn? có lẽ đây mới thật là giang hồ.
Xuống dưới thông báo một chút, phong sơn đi, trước núi phong núi gì đều khóa cả lại. Có khách hành hương tới cầu phúc dâng hương cũng bảo họ tháng sau lại tới. Thời gian này, Thiên Sư Phủ ta không gặp bất cứ ai.”