Sau khi trở lại Đại La Thiên, Sở Hưu bận rộn ở hạ giới lâu như vậy, mấy vị ở Đại La Thiên cũng đã xuất quan. Trong đó chỉ có Lục Giang Hà được chứng kiến lực lượng quy tắc diễn biến nên thuận lợi bước vào cảnh giới nửa bước Võ Tiên.
Còn Thương Thiên Lương tuy cũng có không ít thu hoạch, nhưng vẫn không thể đột phá cảnh giới Võ Tiên, vẫn kém một chút.
Hai người Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên tuy tăng cường lực lượng và nội tình nhưng đều không có cơ duyên bước lên cảnh giới nửa bước Võ Tiên.
Sau khi tất cả mọi người đều đã xuất quan, Sở Hưu kể lại mọi chuyện cho bọn họ, khiến ai nấy trợn tròn hai mắt.
Bọn họ mới bế quan có hai tháng, không ngờ Sở Hưu lại kéo cả Trần Thanh Đế về phe mình.
Nhưng đây cũng là chuyện tốt, thực lực của Trần Thanh Đế rõ như ban ngày, huống chi người ta còn tặng kèm Thiên Hạ Minh.
Ngụy Thư Nhai vuốt râu trầm giọng nói: “Tức là bây giờ chúng ta đã có thể tổng tấn công Thiên Môn?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng là có thể, nhưng ta không muốn thủ hạ của mình tổn thất quá nhiều.
Phá hủy Thiên Môn, chỉ cần ta lấy đi bản nguyên dương cực trong Thiên Môn, trận pháp sẽ buông lỏng. Đến lúc đó thiên địa nguyên khí thẩm thấu ra ngoài, khiến cho toàn bộ giang hồ được lợi.
Đã vậy, những kẻ khác cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng được.
Ta đã liên lạc với Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ, bọn họ sẽ ra tay.
Đồng thời, tiếp đó ta sẽ liên hệ với Phong Mãn Lâu, bảo bọn họ gieo rắc lời đồn, lại kích động đám võ giả thần thông và môn phái nhỏ động thủ.”
Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “Nhưng đây chỉ là các môn phái nhỏ, đại đa số tông môn khác coi chuyện yên ổn là trên hết. Cho dù ngươi đưa tin cho bọn họ, bọn họ cũng không có phản ứng gì.
Dù sao ngươi tấn công Thiên Môn, bọn họ cũng được lợi. Ngươi thất bại, bọn họ cũng không tổn thất gì, nếu tham gia mới là nguy hiểm nhất.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Cho nên ngồi mát ăn bát vàng cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Ta định phái người dưới tới Tây Sở, động thiên phúc địa, Bắc Yên, thậm chí là hải ngoại. Bảo bọn họ phái người tới, tập hợp đội ngũ, tổng tấn công Thiên Môn!
Nghe lời thì đưa vào trong liên minh, không nghe lời thì các ngươi nhìn mà xử lý, dù sao cũng giao cả cho các ngươi.”
Trên giang hồ hiện tại, chỉ có Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ là lọt mắt Sở Hưu.
Cho nên Sở Hưu đích thân tới hai nhà này, còn các tông môn khác, Sở Hưu tự mình tới cửa là quá coi trọng bọn họ.
Nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, Sở Hưu ra quyết định.
Bên phía Bắc Yên sẽ do Mai Khinh Liên ra mặt, Tây Sở do Chử Vô Kỵ, Đông Tề do Lục Giang Hà, còn Lã Phụng Tiên muốn tới hải ngoại một chuyến.
Lục Giang Hà không khỏi bĩu môi nói: “Sở đại giáo chủ, ngươi quá đáng lắm, khúc xương khó gặm nhất thì giao cho ta?”
Thật ra Sở Hưu làm vậy cũng có cân nhắc, Ngụy lão và Thương Thiên Lương có thực lực quá mạnh, bảo bọn họ đi là lãng phí, không cần thiết.
Bên phía Bắc Yên là đại bản doanh của Sở Hưu, số thế lực có thể ra mặt, hoặc là thuộc phe Sở Hưu, hoặc đã bị tiêu diệt, cho nên Mai Khinh Liên tới đó không có gì khó khăn.
Bên phía Tây Sở cũng không chênh lệch bao nhiêu, Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ mạnh nhất đều được Sở Hưu liên hệ, những thế lực khác đều không khó.
Chỉ có Đông Tề có nhiều môn phái nhất, thực lực mạnh nhất cho nên phải giao cho người có thực lực mạnh nhất, sát khí nặng nhất, hơn nữa còn có kinh nghiệm nhất, Lục Giang Hà.
Thật ra thực lực của Lã Phụng Tiên cũng làm được, nhưng Lã Phụng Tiên làm việc quá ôn hòa, Sở Hưu sợ hắn không thể trấn áp cục diện, cho nên bảo hắn tới hải ngoại thông báo một chút là được.
Đám người hải ngoại đều bị Sở Hưu giết tới ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ không có phiền toái gì.
Sở Hưu lười giải thích nhiều với Lục Giang Hà, y xua tay nói: “Ngươi là người muốn trở thành một trong Tứ Đại Ma Tôn, giao cho ngươi nhiệm vụ đơn giản chẳng phải coi thường ngươi à?”
Lục Giang Hà gãi cằm, tuy cảm thấy có gì đó không đúng nhưng hắn vẫn hài lòng gật đầu nói: “Nói rất có lý.”
Đông Tề, trong Phong Mãn Lâu.
Phương Phi Phàm và Tề Nguyên Lễ đang đọc tin tức mà Côn Luân Ma Giáo đưa tới, mắt lớn nhìn mắt nhỏ, đều ngây dại.
Tề Nguyên Lễ nghi hoặc nói: “Lâu chủ, tin tức này có đáng tin cậy không?”
Phương Phi Phàm trừng hai mắt: “Làm sao ta biết được, tin tức ly kỳ như vậy liên quan tới cả Thiên Môn, còn dính tới cả đại kiếp nạn thượng cổ vạn năm trước, nhìn thế nào cũng như truyền thuyết giang hồ vậy.’
Tề Nguyên Lễ nhíu chặt lông mày nói: “Ta cũng thấy giống truyền thuyết giang hồ. Nhưng vấn đề là bên phía Côn Luân Ma Giáo yêu cầu chúng ta lan truyền tin tức này. Tin tức mà Phong Mãn Lâu chúng ta đưa ra, dù sao cũng phải xác định tính chính xác mới được.”
Phương Phi Phàm thở dài một tiếng: “Lệnh cho tất cả các phân đà Phong Mãn Lâu, lan truyền tin này đi.
Bất luận nó là đúng hay sai, có phải truyền thuyết giang hồ hay không, đã là ý của vị kia, chẳng lẽ chúng ta còn phản bác được hay sao?”
Tuy Phong Mãn Lâu tự xưng là thế lực buôn tin đệ nhất giang hồ, bất cứ tin tức nào cũng là trung lập và chính xác tuyệt đối, nhưng thực tế bọn họ đã làm cỏ đầu tường không phải một hai lần.
Năm trăm năm trước Côn Luân Ma Giáo hùng bá thiên hạ, bọn họ từng bán tình báo về tông môn Chính đạo cho Côn Luân Ma Giáo.
Còn sau khi Côn Luân Ma Giáo bị diệt, bọn họ cũng bán một số tình báo về Côn Luân Ma Giáo cho bên tông môn Chính đạo.
Bây giờ Côn Luân Ma Giáo ngóc đầu trở lại, nắm đấm của Sở Hưu lớn nhất, ngoài làm theo thì bọn họ còn cách nào khác?
Với năng lực tình báo của Phong Mãn Lâu, không tới bảy ngày, chuyện này đã truyền khắp giang hồ, gây ra sóng to gió lớn.
Nếu là người khác nói ra chuyện này, chắc mọi người chỉ coi đó là chuyện cười.
Nhưng bây giờ người tuyên bố lại là Phong Mãn Lâu, không thể không nói trên phương diện tình báo Phong Mãn Lâu vẫn được người trong giang hồ tin cậy. Bọn họ đích thân tuyên bố chuyện này, tuy có vẻ rất ly kỳ, nhưng vẫn có nhiều người tin tưởng. Đương nhiên đa số mọi người là nửa tin nửa ngờ.
Cho nên những người nửa tin nửa ngờ đó lại tới phiên thủ hạ của Sở Hưu giải quyết.
Yên Kinh Thành tại Bắc Yên, Mai Khinh Liên dùng danh nghĩa Côn Luân Ma Giáo phát thiệp mời khắp nơi, mời các môn phái đồng đạo tại Bắc Yên tới bàn bạc, khiến cho lòng người bàng hoàng.
Nhưng thiệp mời của Côn Luân Ma Giáo, không ai dám không đến, cũng không ai dám không nhận.
Võ lâm Bắc Yên là địa điểm Sở Hưu phát triển thế lực đầu tiên, trực tiếp Bắc Yên cũng có quan hệ cực kỳ mật thiết với Sở Hưu, cho nên trong ba nước thì áp lực ở Bắc Yên là thấp nhất.
Khi người trong các thế lực lớn đều tới nơi, bọn họ mới phát hiện người cầm đầu không phải Sở Hưu mà là một cô gái mặc áo đỏ, dung nhan tuyệt mỹ, đang lười biếng ngồi trên ghế chủ.
Các võ giả thế lực võ lâm Bắc Yên thận trọng truyền âm trao đổi, hạ giọng hỏi: “Sở giáo chủ đâu? Ngụy Thư Nhai lão gia tử cũng không đến, Côn Luân Ma Giáo chỉ phái một nữ nhân ra mặt, thế này là có ý gì?”