Lục Giang Hà nói trở mặt là trở mặt, khiến mọi người ở đây vội vàng không kịp chuẩn bị.
Lăng Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn đứng ra cau mày nói: “Lục đường chủ, ngươi làm vậy là quá đáng rồi.
Chỉ nghe tới chuyện uy hiếp giao người, đâu có nghe ai uy hiếp bắt đi giết người.
Côn Luân Ma Giáo muốn động vào Thiên Môn cũng được, trên giang hồ không ai cản. Nhưng bây giờ các ngươi lại bức ép người khác ra tay theo, như vậy có phải bá đạo quá không?”
Lục Giang Hà liếc mắt sang Lăng Vân Tử, cười lạnh nói: “Gia gia ta năm trăm năm trước đã bá đạo như vậy rồi!
Lăng Vân Tử, ngươi bị Sở giáo chủ đánh chưa đủ hay sao? Còn dám nhảy ra nói năng linh tinh.
Hôm nay bản tọa sẽ dạy cho ngươi, con mẹ nó thế nào mới là bá đạo!”
Sau khi Lục Giang Hà dứt lời, lực lượng khí huyết quanh người xộc thẳng tới tận trời, sợi tơ đỏ máu vô biên tuôn ra, hóa thành một bàn tay khổng lồ, trực tiếp vỗ về phía Lăng Vân Tử.
Thuần Dương Cương Khí lóe lên quanh người Lăng Vân Tử, vừa định phản kích, nhưng bàn tay này lại điều động cả khí huyết quanh người hắn, khiến hành động của hắn chậm mất một bước.
Tuy chỉ chớp mắt, nhưng bàn tay đã đánh xuống, trực tiếp đập bay hắn ra ngoài.
Mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Lăng Vân Tử cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thậm chí không đỡ nổi một chiêu của đối phương?
Lục Giang Hà lạnh lùng nói: “Tất cả nhớ kỹ cho bản tọa, Thánh Giáo ta tốn công tốn sức gọi các ngươi đến không phải để hỏi thăm hay đề nghị các ngươi, mà là mệnh lệnh!
Bây giờ, còn có ai phản đối?”
Mọi người ở đây lặng ngắt như tờ, ai nấy im lặng nhìn Lục Giang Hà.
Ngươi đã nói đây là mệnh lệnh, còn ai dám phản đối cơ chứ?
Lục Giang Hà cười đắc ý, những lời này luôn là Sở Hưu nói, hôm nay hắn mượn dùng thử, đúng là cảm giác rất sảng khoái.
Lục Giang Hà vung tay, quay lưng dẫn người rời khỏi.
Nhưng khi đi tới cửa, hắn lại quay trở lại, nhìn mọi người với vẻ nghiêm túc.
Mọi người ở đây trong lòng run rẩy, không biết đối phương lại định làm ra chuyện gì, Lục Giang Hà lại nghiêm nghị nói: “Đừng có quên, bản tọa chính là Huyết Hải Ma Tôn Lục Giang Hà!’
Nói xong câu đó Lục Giang Hà mới thật sự quay người đi khỏi.
Lăng Vân Tử giãy dụa bò từ dưới đất lên, giận tới phát run: “Vô pháp vô thiên! Đúng là vô pháp vô thiên!
Rốt cuộc tên Sở Hưu kia định làm gì? Tái hiện hung uy của Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm trước? Hắn tưởng mình là bá chủ giang hồ chắc?”
Lục Trường Lưu thở dài nói: “Hôm nay Sở Hưu đã đứng chung một cảnh giới với Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước, nhưng trên giang hồ lại không có sư tổ Ninh Huyền Cơ thứ hai. Hắn không phải bá chủ giang hồ thì ai là bá chủ giang hồ?
Nhưng so với Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu còn khá tốt tính. Ít nhất hắn còn lưu lại đường sống cho mọi người trong giang hồ.”
Lăng Vân Tử trợn tròn hai mắt nói: “Uy hiếp bắt chúng ta ra tay với Thiên Môn, thế mà là cho chúng ta một con đường sống à?”
Lục Trường Lưu khuyên nhủ: “Đừng suy nghĩ cực đoan như vậy, ngươi nghĩ lại xem, vạn nhất Sở Hưu nói thật thì sao?
Phá hủy trận pháp Thiên Môn, nguyên khí thượng giới thẩm thấu xuống hạ giới, chúng ta đều được lợi.
Với tuổi tác của ngươi và ta, tuy không còn trẻ nhưng vẫn chưa già. Không chừng sẽ có ngày thật sự chạm tới cảnh giới đỉnh cao kia.”
Lăng Vân Tử cau mày nói: ”Ngươi tin Sở Hưu nói thật à?”
Lục Trường Lưu lắc đầu nói: “Không tin, nhưng ta tin Sở Hưu sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy.
Với thực lực của Sở Hưu và thế lực mà Côn Luân Ma Giáo hiện đang nắm giữ, cho dù hắn không bịa ra cái cớ như vậy mà trực tiếp ra lệnh cho chúng ta tấn công Thiên Môn cũng được.
Cho nên nếu hắn đã nói vậy, tức là thật.”
Nghe Lục Trưởng Lưu nói vậy, gương mặt Lăng Vân Tử cũng lộ vẻ suy tư.
Lúc này trong phân điện Nam Man của Côn Luân Ma Giáo, khi mấy đội nhân mã bên Đông Tề Tây Sở Bắc Yên và Lã Phụng Tiên đều đã trở về, Sở Hưu nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói: “Bố cáo thiên hạ, một tháng sau tập trung ở Côn Luân, tổng tấn công Thiên Môn!”
...
Thời khắc này, trong Côn Luân Thiên Môn.
Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn đều tập trung trong đại điện, nhưng cảnh tượng cực kỳ ầm ĩ, cãi vã không thôi.
Tuy võ giả Thiên Môn rất ít khi bước chân vào giang hồ, nhưng bọn họ cũng có một số người ở bên ngoài, tạo thành mạng lưới tình báo tên giang hồ. Nếu không Thiên Môn đã biến thành thằng mù, thậm chí còn không biết những thế lực mới nổi trên giang hồ.
Cho nên bọn họ đã sớm biết tin tức Sở Hưu định tổng tấn công Thiên Môn, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Quân Vô Thần đang bế quan, hơn nữa còn là loại bế quan có gọi cũng không được.
Trong đại điện của Quân Vô Thần tự có trận pháp, nếu hắn bế quan sinh tử, người khác không cách nào đánh thức từ bên ngoài, chỉ có thể tấn công phá hủy trận pháp.
Lúc này Lâm Thương Long đang đi tới đi lui trong đại điện, có người không khỏi cau mày nói: “Lâm Thương Long, ngươi có thể ngừng đi lòng vòng như vậy được không? Ta nhìn cũng thấy choáng váng rồi.”
Lâm Thương Long tức giận nói: “Ta cũng không muốn đi tới đi lui như vậy!
Nhưng ngươi xem tình hình bên ngoài đi?
Sở Hưu liên thủ với võ lâm trong thiên hạ ra tay với Thiên Môn ta. Thiên Môn lập tức trở thành kẻ địch chung.
Có lẽ không bao lâu sau, Thiên Môn sẽ chẳng còn tồn tại nữa ngươi muốn choáng váng cũng chẳng có chỗ mà choáng váng!”
Có người khinh thường nói: “Thiên Môn ta tồn tại cả vạn năm rồi, đâu phải thứ bọn chúng muốn diệt là diệt được? Thả hết đám người trong bí cảnh ra, quyết một trận sống mái với bọn chúng!’
“Song quyền nan địch tứ thủ, ngươi có biết thế lực võ lâm ở Đông Tề, Bắc Yên và Tây Sở có tổng cộng bao nhiêu người không?”
“Ài, biết thế chúng ta nên nhân lúc Độc Cô Duy Ngã không có mặt, tiêu diệt triệt để Côn Luân Ma Giáo đi! Làm vậy đã chẳng đến mức cái tên tai họa Sở Hưu kia xuất hiện!”
Cửu Đại Thần Tướng nói năng lộn xộn, mỗi người một ý, cái gì cũng nói.
Còn trong số những người này, Huyết Vô Lệ vừa cãi vã với bọn họ, ánh mắt vừa lóe lên vẻ kỳ lạ.
Rốt cuộc hắn cũng đợi được ngày này!
Lúc này Đệ Ngũ Xích Tùng ngồi trên ghế chủ lại nổi giận ầm ầm quát lớn: “Tất cả im hết cho ta!”
Khi Quân Vô Thần không có mặt, Đệ Ngũ Xích Tùng thân là người đứng đầu Cửu Đại Thần Tướng, đương nhiên có thể trấn áp bọn họ.
Nhưng vấn đề là trấn áp được thì có ích lợi gì? Quân Vô Thần không có mặt, hắn cũng chẳng có ý tưởng với đối sách gì.
Lúc này Lâm Thương Long đột nhiên đứng dậy nói: “Đệ Ngũ đại nhân, vì kế hoạch ngày hôm nay, chỉ có thể đánh thức môn chủ, hậu quả ra sao cứ để ta gánh chịu!
Thiên Môn ta truyền thừa vạn năm, ngoài lần năm trăm năm trước, đừng nói bị người ta đánh phá, thậm chí còn không có ai dám tới khiêu khích.
Tới thế hệ của chúng ta, Thiên Môn đương nhiên không thể để bị hủy diệt trong tay tên Sở Hưu kia được!”
Toàn bộ Thiên Môn đều biết Lâm Thương Long là một trong những người trung thành với Quân Vô Thần nhất, những lời này của hắn thật sự không mang bất cứ tư tâm nào.