Đệ Ngũ Xích Tùng thở dài một cái nói: “Chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Nói đoạn, Thiên Môn Cửu Đại Thần Tướng trực tiếp tới bên ngoài đại điện bế quan của Quân Vô Thần.
Lâm Thương Long cắn răng, ngưng tụ cương khí quanh người, thương long màu đen lượn vòng sau lưng hắn.
Ngay lúc hắn chuẩn bị công kích mật thất bế quan của Quân Vô Thần, cưỡng ép đánh thức Quân Vô Thần, cánh cửa lớn của mật thất bế quan lại đột nhiên mở ra, Quân Vô Thần chậm rãi bước tới, nhìn Lâm Thương Long khí thế hùng hổ, cau mày nói: “Sao thế, định tạo phản à?”
Lâm Thương Long lập tức lúng túng tản đi cương khí, một khắc sau đã vui vẻ nhìn Quân Vô Thần: “Môn chủ, rốt cuộc ngài đã xuất quan rồi. Ngài có biết không, thời gian vừa qua...”
“im miệng!’
Quân Vô Thần quát lên với Lâm Thương Long đang kích động, hỏi Đệ Ngũ Xích Tùng: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ta bế quan ở trong mà cũng cảm giác được chỗ các ngươi đang cãi nhau ầm ĩ.”
Đệ Ngũ Xích Tùng vội vàng thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện trên giang hồ trong thời gian vừa qua cho Quân Vô Thần.
Sau khi nghe xong, ánh mắt Quân Vô Thần lóe lên sát khí nồng nặc cùng với vẻ khác lạ.
SÁt khí là vì hắn thật sự không ngờ Sở Hưu dám tấn công Thiên Môn!
Vẻ khác cũng là vì hắn thật sự không ngờ Sở Hưu dám tấn công Thiên Môn!
Tuy chữ giống nhau nhưng ý tứ lại hoàn toàn khác biệt, một là phẫn nộ, một là nghi hoặc.
Nếu Sở Hưu đã bước vào cảnh giới Võ Tiên, chắc y cũng biết chênh lệch giữa y và mình, vậy vì sao y lại dám ra tay?
Chẳng lẽ y biết mình bị trọng thương? Cũng không đúng, trong số thần tướng Thiên Môn không ai có thể phản bội mình. Cho dù hắn có phát hiện ra động tĩnh trong dãy núi Côn Luân, làm sao hắn xác định được người bị thương là mình?
Quân Vô Thần tuyệt đối không nghĩ ra, hắn bị thương vốn là vì Sở Hưu.
Xưa nay hắn chưa từng nghĩ tới bên Đại La Thiên. Một vạn năm trôi qua, tuy Thiên Môn biết được nhiều bí ẩn hơn hạ giới, nhưng thực ra bọn họ cũng không biết gì về Đại La Thiên.
Đệ Ngũ Xích Tùng vẻ mặt u sầu nói: “Hiện tại Sở Hưu đã tập trung toàn bộ lực lượng trên giang hồ để tấn công chúng ta. Đến lúc đó sẽ có hơn trăm thế lực, số lượng võ giả hơn mười vạn, đủ để bao vây toàn bộ dãy núi Côn Luân.
Môn chủ, nếu không nghĩ cách, e là Thiên Môn chúng ta lại phải trải qua một trận đại kiếp nạn như năm trăm năm trước.”
Quân Vô Thần điềm nhiên nói: “Năm trăm năm trước? Tên Sở Hưu ấy mà đòi so sánh với Độc Cô Duy Ngã?
Người ta còn chưa đánh tới cửa mà các ngươi đã rối loạn đến vậy rồi, trước đây ta dạy các ngươi như thế nào?
Thiên Môn Cửu Đại Thần Tướng? Chín con chuột còn to gan hơn các ngươi!”
Chín người Đệ Ngũ Xích Tùng sắc mặt ửng đỏ.
Nhưng chuyện này không thể trách bọn họ, đúng là quá khủng khiếp.
Cho dù võ giả Thiên Môn có tự tin hơn nữa, kiêu ngạo hơn nữa, cũng chưa tự tin tới mức khiêu chiến tất cả võ giả trên giang hồ.
Quân Vô Thần vung tay nói: “Không cần để ý tới bọn chúng. Thời gian tới đây các ngươi vào đại điện của ta tu hành, đột phá được người nào thì tốt người ấy.
Gỡ bỏ tất cả các trận pháp bên ngoài, mặc kệ bọn chúng đi lên Thiên Môn.”
Nghe Quân Vô Thần nói từ bỏ trận pháp bên ngoài, Đệ Ngũ Xích Tùng định lên tiếng thuyết phục nhưng Quân Vô Thần lại nói thẳng: “Trận pháp mà Thiên Môn ta bố trí ở bên ngoài chỉ để ngăn cản một số võ giả đi lạc vào Côn Luân, chút uy lực đó làm sao ngăn cản được Sở Hưu?
Lần này đám người Sở Hưu dùng dương mưu, trắng trợn đánh tới cửa, vậy có dùng cạm bẫy gì cũng vô dụng.
Đã thế ta đường đường chính chính giao chiến, Thiên Môn ta có bao giờ phải sợ kẻ khác?”
Quân Vô Thần đảo mắt một vòng, trầm giọng nói: “Đừng quên Thiên Môn hiện tại không phải Thiên Môn năm trăm năm trước, Sở Hưu kia cũng không phải Độc Cô Duy Ngã!”
Trong đại điện âm u của Thiên Môn, Cửu Đại Thần Tướng đều đi vào cung điện của Quân Vô Thần tiến hành tu luyện.
Trong Thiên Môn chỉ có cung điện của Quân Vô Thần là có nguyên khí dồi dào nhất, bình thường chỉ có Cửu Đại Thần Tướng lập được công lao gì đó mới được phép vào trong tu hành, còn bây giờ cả chín được đều vào trong, hiển nhiên Quân Vô Thần định để bọn họ ổn định thực lực trước trận chiến, nếu có thể đột phá thì càng tốt.
Nhưng những người khác đều nắm chắc thời gian tu luyện, Huyết Vô Lệ lại nấp trong góc lén lút liên hệ với Sở Hưu.
Bây giờ Sở Hưu đã chuẩn bị tổng tấn công Thiên Môn, đương nhiên y cũng phải dùng tới tên gián điệp Huyết Vô Lệ.
Vừa rồi khi Sở Hưu liên hệ với hắn, Huyết Vô Lệ thiếu chút nữa bị dọa cho mặt vàng như đất.
May mà thứ Sở Hưu gieo trong đầu hắn cũng rất bất phàm, cho nên không bị trận pháp trong đại điện phát giác.
“Bây giờ phản ứng của Thiên Môn ra sao? Quân Vô Thần có xuất quan không?” Giọng nói của Sở Hưu vang lên trong đầu Huyết Vô Lệ.
Trước đó Sở Hưu hỏi Huyết Vô Lệ là từ thượng giới hỏi xuống, cho nên tiếu tốn lực lượng nguyên thần cực kỳ nghiêm trọng.
Còn bây giờ đều là ở hạ giới, khoảng cách được rút ngắn, lực lượng nguyên thần của Sở Hưu đủ cho y hỏi thêm vài vấn đề.
Huyết Vô Lệ đáp rất chi tiết; “Quân Vô Thần đã xuất quan, ta không chắc thương thế của hắn đã khỏi chưa.
Nhưng hình như Quân Vô Thần không hề bối rối, định từ bỏ phòng thủ bên ngoài, trực tiếp mở Thiên Môn nghênh chiến với các ngươi... chúng ta.
Ngoài ra Cửu Đại Thần Tướng đều đã đi vào cung điện của Quân Vô Thần tu luyện, định đột phá trong quãng thời gian cuối cùng này.”
“Ngươi có biết về đại trận bên trong Thiên Môn không?”
Huyết Vô Lệ lắc đầu nói: “Ta không hiểu trận pháp, chỉ có Chư Thiên Hiểu chuyên tu luyện trận pháp mới hiểu.”
“Vậy thì tốt, ngươi tiếp tục ẩn nấp trong Thiên Môn, tìm cơ hội hành động. Đợi sau khi Thiên Môn bị hủy diệt, ngươi sẽ là đường chủ của Thánh Giáo ta!”
Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp cắt đứt liên lạc với Huyết Vô Lệ.
Huyết Vô Lệ cúi đầu nhìn xung quanh, ánh mắt lóe lên vẻ âm độc.
Đừng trách hắn phản bội Thiên Môn, trên thực tế bản thân Huyết Vô Lệ cũng không hề trung thành với Thiên Môn.
Trong Thiên Môn, trừ nhân vật có thực quyền gần với môn chủ như Đệ Ngũ Xích Tùng và loại người bị tẩy não triệt để như Lâm Thương Long, thật ra đa số đều không có cảm tình gì với Thiên Môn. Giữa Cửu Đại Thần Tướng cũng có mâu thuẫn đấu đá nhau không ngớt.
Dù sao khi xếp hạng thần tướng, bọn họ sẽ thật sự hạ thủ nặng tay với nhau.
Phương thức dưỡng cổ của Thiên Môn tuy bồi dưỡng được võ giả với thực lực và chiến lực không thể chê vào đâu, nhưng về mặt đoàn kết lại quá tệ.
Một tháng sau, dưới chân núi Đông Côn Luân, Sở Hưu dẫn theo tinh nhuệ của Côn Luân Ma Giáo dưới trướng mình tập trung ở đây. Cùng lúc, những môn phái khác trong giang hồ không ai dám không đến.
Thiên Sư Phủ, Bái Nguyệt Giáo, Tọa Vong Kiếm Lư, Thương Thủy Doanh thị vân vân, còn có võ giả của tam quốc và vùng hải ngoại.
Đám người đứng từ dưới lên trên, số lượng tổng cộng gần mười vạn.
Với thực lực của tam quốc đương thời, có thể kiếm được mười vạn binh sĩ, nhưng hiện tại là mười vạn võ giả, còn không phải loại vũ phu chỉ rèn luyện gân cốt vài ngày, biết chút công pháp ngoại môn bình thường, tất cả đều là võ giả cảnh giới trên Tiên Thiên, nắm giữ cương khí.