Đây là lần đầu tiên Sở Hưu gặp mặt vị tuấn kiệt nổi danh Long Hổ Bảng này. So với Phương Thất Thiếu, rõ ràng vị Minh Vương - Tông Huyền này càng có phong thái tuấn kiệt hơn hẳn.
Minh Vương - Tông Huyền danh chấn giang hồ bộ dáng còn rất trẻ, tướng mạo không quá tuấn tú nhưng có vẻ mạnh mẽ cứng rắn tới cực hạn. Khuôn mặt và dáng người của hắn, mỗi đường nét đều như đao tước rìu đục điêu khắc mà thành. Nhất là con mắt Tông Huyền, nội ẩn phật quang, như thần phật trên trời khiến người ta không cách nào nhìn thấy chút cảm tình nào phía sau phật quang đó. Cứ như hắn thật sự là một pho tượng phật biết đi.
Hơn nữa cách ăn mặc của Tông Huyền cũng hết sức kỳ quái, hắn chỉ mặc một chiếc quần tăng nhân, người trên để trần, bắp thịt có màu như đồng thau kim thiết đúc thành.
Kỳ dị nhất là trên cổ hắn treo một chuỗi tràng hạt lớn, mỗi hạt đều lớn cỡ đầu một đứa trẻ, trên đó viết đủ loại phạn văn, có vẻ hết sức thần dị.
Phương Thất Thiếu sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy nói: “Tên này là một quái thai, ta nghi hắn thậm chí không có chút tình cảm nào. Rốt cuộc Đại Quang Minh Tự làm thế nào mà bồi dưỡng được một con quái vật như vậy? Dù sao ta cũng rất không thích tên này.
Có vẻ như ngươi trêu chọc không ít hòa thượng. Ta thấy tên Tông Huyền này chắc chắn sẽ tới gây sự với ngươi. Ngươi tự cầu phúc thì hơn.
Chỉ có quái vật mới trị được quái vật, trước mắt trên giang hồ trong cùng cấp chỉ có tên Trương Thừa Trinh mới trị được quái vật Tông Huyền này.
Tên kia cũng là quái vật, ngươi có thấy ai vừa sinh ra đã có hình xăm không?”
Nói xong Phương Thất Thiếu còn lặng lẽ xích sang một bên. Chuyện này khiến Sở Hưu hết sức kinh ngạc. Đây là lần đầu y thấy có người khiến Phương Thất Thiếu kiêng kỵ tới mức này.
Phương Thất Thiếu đứng hạng ba Long Hổ Bảng còn Tông Huyền đứng hạng hai, hai người này rốt cuộc đã từng giao thủ hay chưa? Không ai biết.
Có điều giờ nhìn phản ứng này của Phương Thất Thiếu, chắc hắn đã từng giao thủ với Tông Huyền, đồng thời còn chịu thiệt đôi chút. Nếu không hắn đã chẳng kiêng kỵ Tông Huyền như vậy.
Tông Huyền nhìn về phía Phương Thất Thiếu cùng Sở Hưu, đương nhiên chủ yếu là nhìn Phương Thất Thiếu.
Ánh mắt hắn đều bị phật quang che lấp, biểu cảm gương mặt cũng như pho tượng, không hề thay đổi, cho nên không ai nhận ra chút suy nghĩ nào từ ánh mắt hắn, không biết có thiện ý hay ác ý.
“Phương Thất Thiếu, ngươi cũng tới.”
Tông Huyền thản nhiên mở miệng giọng nói trầm trầm khàn khàn, muốn như sắt thép ma sát với nhau, ngữ khí bình thản tới cực điểm, không thể nhận ra vui buồn giận dữ trong đó.
Phương Thất Thiếu hừ lạnh một tiếng nói: “Sao nào? Ta không tới được à?”
Tông Huyền không nói thêm gì, hắn tới đây không phải để gây sự với Phương Thất Thiếu mà là đại biểu cho Đại Quang Minh Tự nghênh đón Đàm Uyên đại sư.
Với tính cách của hắn căn bản không phân hỉ nô thiện ác, chẳng qua do Phương Thất Thiếu từng quen biết với hắn, thực lực Phương Thất Thiếu cũng được hắn công nhận nên mới chủ động tới chào hỏi một tiếng, không có ý nghĩa đặc biệt. Đây chẳng qua là lễ tiết, lại còn là Tông Huyền tự cho là ‘lễ tiết’.
Đúng lúc này một võ giả Phật tông độ nhiên chỉ vào Sở Hưu nói: “Chư vị đại sư Tu Bồ Đề Thiền Viện cùng sư huynh Tông Huyền, tên Sở Hưu này vừa nhục mạ Phật môn ta. hắn nói Phật môn ta chỉ đọc kinh phật không làm việc thiện, là hạng giả nhân giả nghĩa. Thực lực chúng ta không đủ, không dám ra biện luận với hắn. Giờ có chư vị đại sư cùng Tông Huyền sư huynh ở đây, mong chư vị đứng ra lấy lại công bằng cho Phật môn ta!”
Nghe xong những lời này những đệ tử không phải Phật môn đều nhíu mày. Lại tố cáo, có vẻ bên giới Phật môn khá am hiểu chiêu này.
Thật ra so với Đạo môn, trong Phật môn ngoại trừ hai nhánh Thiền tông và Mật tông có chút khác biệt và tranh chấp, phần lớn môn phái Phật tông đều khá đoàn kết.
Chùa miếu nhỏ mời cao tăng chùa miếu lớn tới giảng đạo, chùa miếu lớn lại mời tăng nhân chùa miếu nhỏ tới dự lễ, đây là chuyện hết sức bình thường.
Cho nên giang hồ đều công nhân võ giả Phật môn không dễ chọc, bởi vì nếu ngươi đắc tội với tăng nhân trong chùa nhỏ, không biết được sẽ dính líu tới nhân vật ra sao.
Sở Hưu kết thù kết oán với Đại Quang Minh Tự do tình huống tương tự. Lúc đó y thi hành nhiệm vụ giết chết Hằng Thiện thiền sư, tiếp đó mới kéo theo nhiều thù hận như vậy.
Còn giới Đạo môn lại bình thường hơn nhiều. Ngươi tu pháp của ngươi, ta ngộ đạo của ta. Đạo môn ba ngàn pháp, mỗi người tu luyện đạo của mình, không ai can thiệp vào việc của nhau, cũng không dính líu nhiều như vậy. Dù sao chỉ cần một nhánh bất diệt vậy đạo thống vẫn bất diệt, quan tâm nhiều chuyện vô dụng như vậy làm gì?
So sánh như vậy cho nên người trong giang hồ khá bất mãn với truyền thống này của Phật môn. Họ cho rằng Phật môn làm vậy quá mức bao che khuyết điểm.
Giờ đệ tử Phật môn kia nhảy ra tố cáo khiến cả Tu Bồ Đề Thiền Viện cùng Tông Huyền đều nhìn về phía Sở Hưu.
Những lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện đều cau mày, bọn họ là võ giả thế hệ trước, không mấy để tâm tới tuấn kiệt thế hệ này trên giang hồ.
Có điều cao tăng Tu Bồ Đề Thiền Viện vẫn có công phu dưỡng khí không tệ, không đến mức chấp nhất đây dưa quá nhiều với một tiểu bối như Sở Hưu.
Huống hồ hiện giờ bọn họ tới đón tiếp Đàm Uyên đại sư. Động thủ lúc này là làm hỏng thanh danh Phật môn của mình.
Cho nên những hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện này không chất vấn Sở Hưu điều gì, ngược lại trừng mắt với hòa thượng vừa tố cáo, ra hiệu cho đối phương đừng gây chuyện.
Có điều lúc này Tông Huyền lại đột nhiên mở miệng: “Ngươi chính là Sở Hưu? Giết đệ tử Kim Cương Viện của Đại Quang Minh Tự ta, lại còn liên tiếp đánh bại đệ tử Đại Quang Minh Tự ta ở Phù Ngọc Sơn?”
Sở Hưu nhíu mày: “Sao nào? Ngươi muốn đòi lại công đạo cho họ? Đại Quang Minh Tự đúng là nhân tài tầng tầng lớp lớp, một người đánh không lại thì tới người thứ hai, cuối cùng thậm chí cả Minh Vương - Tông Huyền danh chấn giang hồ cũng ra mặt. Ta rất hiếu kỳ, lần tiếp theo sẽ là ai tới?”
Giọng điệu Tông Huyền không mang chút tình cảm nào, hắn chỉ nói như tự thuật: “Công đạo là tự mình tranh thủ, không phải do người khác giúp mình đòi lại. Cho dù bọn họ có cầu xin ta, ta cũng không giúp họ.
Nhưng ta là đệ tử Đại Quang Minh Tự, không thể nhìn sư huynh đệ đồng môn chịu thiệt mà mặc kệ không hỏi. Đây không phải đòi lại công đạo, chỉ là làm theo lẽ thường.”
Dứt lời, ngay khi mọi người chưa kịp phản ứng, bước chân Tông Huyền khẽ động, kình phong gầm thét, đại địa sụp đổ, thân thể hắn bùng lên phật quang. Minh Vương Ấn đánh ra, tựa như thật sự mang theo uy lực Minh Vương hàng thế, chấn nhiếp thiên cổ!
Tông Huyền đột nhiên xuất thủ, đây là chuyện Sở Hưu không ngờ tới, thậm chí mọi người đều bất ngờ, quá mức đột ngột.
Cách suy nghĩ của Tông Huyền khác với người bình thường, bất cứ quy củ thể diện gì tới chỗ hắn đều thành vô dụng. Hắn chỉ dùng cách suy nghĩ của chính bản thân mình không mang theo chút tình cảm nào đánh giá vấn đề. Đúng như Phương Thất Thiếu đã nói, người này là một quái thai.
Rõ ràng hắn không muốn đòi lại công đạo cho đồng môn Đại Quang Minh Tự, nhưng chỉ vì hắn là đệ tử Đại Quang Minh Tự cho nên phải làm theo lẽ thường ra tay với Sở Hưu. Không liên quan tới thể diện nhưng lại quả quyết dị thường.
Quái thai 1