Công Chúa Của Lọ Lem

Chương 13: Sóng bắt đầu vỗ




Người rời đi hết, Hải Châu đại công chúa hỏi người của mình.

- Bá Đạt có thật Dương tướng quân giả mạo kia đã tử nạn từ trên đại ưng rơi xuống đất.

- Vâng, lúc mà thuộc hạ đến thì xác người đã nát không cứu được, hơn nữa tên đó ra tay rất tàn nhẫn là một độc nhân, ngay cả đại ưng cũng tử nạn sau vụ cháy đó

- Bá Đạt trước giờ bổn cung luôn tin tưởng lời nói của ngươi, bởi vì bổn cung nghi ngờ Dương tiểu thư kia chính là Dương Duy Cường giả mạo, hơn nữa lần này còn chuẩn bị rất kỹ lưỡng đề phòng bất trắc, thanh đoản kiếm luôn bên hông Dương Duy Cường giả mạo lại xuất hiện ở chỗ Dương thiết hiệp thật, nếu như nói Dương tiểu thư chính là để đệ đệ gia nhập môn phái thoát khỏi việc nhập ngũ, tránh lặp lại lịch sử oan mạng trên chiến trường thì bổn cung còn dám tin.

- Công chúa, cơ thể hai người không giống nhau hơn nữa thuộc hạ khẳng định Dương tiểu thư này còn mạnh hơn kẻ giả mạo kia, hơn nữa khi chến đấu với độc nhân thuộc hạ chiêm ngưỡng được võ công rất kỳ lạ, lúc mà ưng tấn công chính là cước pháp của Dương gia đã được thực hiện rất khinh khủng, nếu so thì thuộc hạ chưa chắc là đối thủ của vị tiểu thư ấy.

Nhật Tú thấy Bá Đạt ra sức thuyết phục, không giống ngày thường liền nhận định mọi chuyện nên dừng ở đây, lên tiếng.

- Công chúa, chuyện hiện tại chúng ta cần chú tâm đến đúng ngày, những chuyện còn lại không cần bận tâm lắm đâu, đường xa công chúa sớm nghỉ ngơi.

- Bổn cung chỉ mong vậy bởi vì điều đó sẽ dễ dàng hơn khi có được người dưới trướng lợi hại như vậy.

- Nô tì nghĩ chuyện này sau khi hồi Kinh công chúa muốn tra rõ cũng là chuyện dễ dàng, chúng ta tuy mất khá nhiều người tuy rằng thiệt hại không lớn, hơn nữa lần này rời đi là có sự chuẩn bị chu đáo, phía sau còn có đệ tử phái Minh Lâm, tốc hành rời đi cũng không thành vấn đề.

- Được rồi, các ngươi lui ra nghỉ ngơi đi, bổn cung sẽ bàn lại với Cao đại nhân sau đó chúng ta sẽ xuất phát theo đúng lộ trình, địch trong tối nhất định không được khinh địch.

- Tuân lệnh.

Tỷ đệ Dương gia trở về phòng nghỉ ngơi được sắp xếp cũng không xa mấy chỗ công chúa, tuy rằng Duy Cường đã trưởng thành rất tốt nhưng có lẽ vì đã gặp biến cố gì trong mắt tiểu đệ nhỏ này có một chút tàn nhẫn cũng như sự ích kỉ của trẻ con.

Tuệ Lâm mới hỏi.

- Ở đó đã có chuyện gì sao?

- Có rất nhiều chuyện, nhưng có một chuyện khiến đệ xuất sơn sớm hơn dự kiến, sau khi nãi nãi qua đời, Liễu Gia Linh, ả đàn bà này đã hoả thiêu biển phủ, đổi thành của Liễu gia, tuy rằng giấy tờ toàn bộ gia sản đều đã được để ở Lưu tiền trang, ả ta không thể thể bán được, tuy vậy nhưng ả ta lại biến phủ đệ của Dương gia thành của ả là chuyện đệ không thể chấp nhận được.

- Vậy nên đệ đã xuất sơn sớm hơn dự định đúng không?

- Chỉ là chuyện nhỏ, cái đệ muốn chính là muốn nhanh chóng đến chỗ của tỷ, ai mà ngờ đệ vừa đến tỷ lại... đệ muốn móc hết mắt đám người đó.

- Tiểu tử này, đệ sao lại nhiễm cái tính khí nóng nảy của cha thế này, trước mắt thì chuyện đáng lo nhất không phải chuyện của Liễu Gia Linh, là chuyện hộ tống công chúa an toàn đi và về, hơn nữa đệ cùng với cung nữ đó sao lại đấu khẩu trước mặt Đức An thúc vậy.

- Tại cô ta nói chuyện ngang quá, đệ nhất thời không kiềm được mà thôi.

- Được rồi, đệ nghỉ ngơi sớm đi, cảm ơn đệ vì đã đến đúng lúc nếu không lúc đó ta cũng không biết phải nói sao cho bọn họ đây. 5 người bọn họ không xấu, dù sao cùng lớn tuổi hơn đệ vậy nên đệ không nên gây khó dễ với bọn họ làm gì.

- Đệ hiểu rồi.

Câu nói được thốt ra nhưng ngày hôm sau phía trước phòng lại là tiếng Duy Cường cùng với Triệu Lữ đang truyền đến, tiếng vũ khí san lẫn giữ tiếng cãi nhau ồn ào vô cùng. Tuệ Lâm nhất thời mơ hồ theo bản năng đẩy cửa quan sát, ánh mắt sát khí nhìn bọn họ ồn ào, lên tiếng.

- Duy Cường, đệ dừng lại đi. Triệu Lữ muội không nghỉ ngày nghỉ đầu tiên của mình lại bị hai người phá hỏng đâu.

Duy Cường lập tức dừng lại chạy lại chỗ tỷ tỷ đưa tay ra chắn, gương mặt không rèm che nhìn hai người đứng cạnh nhau thật sự là tỷ đệ, bọn họ, đúng có cả Bá Đạt nữa, Tuệ Lâm hỏi.

- Có chuyện gì mà đại nhân đến tìm tiểu nữ sớm vậy.

Bá Đạt ấp úng nói.

- Ta nghe ồn ào nên đến xem.

Triệu Lữ ngược lại chỉ thẳng mặt Duy Cường nói.



- Đệ ấy cản đường ta tiến vào bên trong, chẳng phải trước đây...

Triệu Lữ liền bị Chu Nam che miệng, tranh lời.

- Là bọn ta không đúng muội đừng giận, nhưng đệ ấy không nói lý lẽ ngược lại đánh trả, Triệu Lữ có chút nóng giận nên không kiềm được mà đánh nhau một trận, nam nhân mà không đánh không quen.

Tuệ Lâm thở phào nhẹ nhỏm lắc đầu quay vào trong, đóng sầm cửa lại, thay đổi y phục bước ra nhưng lúc này có mấy người đang buồn thiu, thở dài nắm tay Duy Cường đến chỗ 5 người bọn họ nói.

- Đây là thân đệ của muội, mọi người đừng gây gỗ với nhau, đệ ấy có cái lý của đệ ấy, dù sao thân phận của muội cũng khó mà cho phép 5 nam nhân xông vào phòng mình như trước đây được.

Lưu Thành và Lưu Tuần gật đầu rồi ôm lấy cả hai người, Tuệ Lâm bên trong cười khúc khích nói tiếp.

- Được rồi, đi ăn chút nào, ca ở đây hết vậy coi chừng doanh trại.

Bình Thiên nói.

- Chuyện đó muội yên tâm, đương nhiên giống như cách muội đã làm thì bọn ta cũng tìm ra những người giỏi và huấn luyện cho họ rất lâu rồi giờ là lúc bọn họ thể hiện, chẳng qua muội trăm việc nên không để ý, sau này có thể thoải mái đến chỗ muội cùng nhau vui vẻ.

Chu Nam gật đầu hùa theo.

- Đúng vậy đấy, với lại ca cũng sẽ xuất ngũ trở về coi như chuyến đi lần này sẽ cùng nhau đồng hành, không biết khi nào sẽ gặp lại.

Tuệ Lâm cười nói.

- Ca không cần phải lo lắng như vậy, hơn nữa chẳng phải là Triệu Lữ sao, ca ấy thu nhận người làm mới là được.

Triệu Lữ suy nghĩ một chút nói.

- Chuyện này thì không cần phải lo lắng rồi, chỉ cần các huynh đệ muốn liền có thể đến Triệu gia tìm ta, còn muội thì có thể bước thẳng vào không cần hỏi.

Duy Cường ôm khư khư đại tỷ tuyệt nhiên hăm he Triệu Lữ, đây là tính giữ của của trẻ con, Tuệ Lâm vui vẻ nói.

- Là ca ca không như đệ nghĩ đâu, nào cũng gọi một tiếng ca đi, chẳng phải đệ muốn có ca ca trước đây sao!

5 cặp mặt lần nữa nhìn vào Duy Cường như cái cách họ đã ép buộc Tuệ Lâm, phản ứng hệt nhau, ngượng ngùng nhưng khác nhau là Duy Cường nói như muốn hét lên.

- CA~

Lưu Thành và Lưu Tuấn có chút choáng đầu vì hai người ở gần nhất, Bình Thiên cười lớn xoa đầu, nhẹ nhàng gọi.

- Đệ đệ

Lúc nào trước cơn giông tố sẽ có những khoảng khắc bình lặn như vậy, Tuệ Lâm không ngừng quan sát Bá Đạt đằng sau, một cảm giác không lành chút nào, Bá Đạt người này chưa rõ là bạn hay thù, nhưng sát khí toả ra nhất định là một kẻ đã giết quá nhiều người, một người như vậy ở bên cạnh công chúa nhất định giữa bọn họ có vấn đề.

Một ngày bình yên biển lặng, ngày sau như đã được sự đồng ý của toàn bộ các đại tướng quân, bọn họ ở phía sau bám sát công chúa, đoạn đường vô cùng bình thường, tuy có tốc hành như đa phần là rừng cây nên việc theo cũng rất đễ dàng, đến nơi vị tập kích, đoàn người chợt chững lại, lại nữa, một toán hắc y lại muốn cảm tử, bọn họ muốn ra tay thích sát công chúa.

Duy Cường ở xa nhìn tình hình có chút khó hiểu hỏi.

- Tỷ tỷ, tại sao tên Bá Đạt kia lại không có hành động hỗ trợ, ngược lại đứng ở đầu xe canh chừng.

Tuệ Lâm suy nghĩ một chút nói.

- Đừng vội manh động, ắt hẳn còn địch ở phía sau, Lưu Thành, Lưu Tuấn mỗi người dẫn một nhóm nhỏ đi vòng cánh cung vây quanh xe ngựa, kẻ nào rút lui giết kẻ đó, tuyệt đối không được để bị phát hiện nếu sau đó an toàn thì giữ nguyên đội hình đi theo, Chu Nam dẫn một nửa số người ở đây từ phía sau giả như ứng cứu công chúa, chuyện này muốn làm rõ còn phải quan sát thêm.



- Tỷ nghi ngờ tên Bá Đạt đó là gian tế.

- Không hắn còn nguy hiểm hơn cả gian tế, nếu như Chu Nam có nguy hiểm lập tức đệ phải xuất hiện ứng cứu, còn một đội nhỏ chúng ta cũng phải đi theo kế hoạch cũ.

Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc với số lượng áp đảo chất lượng, Chu Nam hỗ trợ thành công và nhập vào đoàn người, 3 cánh vẫn vậy, đoạn đường tiếp theo không phải là rừng nên việc theo gần thật sự rất khó khăn, bọn họ gặp không ít cản trở nhưng đều xử lý khá là êm đẹp, cho đến khi đến thành đầu tiên của Nguyệt Hà Quốc, bọn họ thấy đoàn người sứ giả liền thông báo cho chủ thành rồi được lệnh mở cửa nghênh đón.

- Thần tham kiến đại công chúa Tuyết Vũ Quốc.

- Bình thân.

- Thần hy vọng công chúa có được một chuyến đi vui vẻ.

Xung quanh bao vây lấy công chúa, quân lính như hoá điên, nhất quyết chiến đến chết, một tiếng huýt dài, hai cánh quân nhỏ do Chu Thành và Chu Nam dẫn vào từ phía sau đối địch mở ra đường lui nhưng tiếng huýt lại ngân lên nó báo hiệu việc không được rút lui tấn công thẳng vào bên trong

Duy Cường ở xa quan sát báo lại.

- Tỷ tỷ tên Bá Đạt ấy vẫn vậy, vẫn không có động tĩnh hỗ, như đang đứng xem kịch vậy.

- Chưa vội, chúng ta vẫn còn một con bài tẩy nữa.

Một con chim ưng đáp xuống trên cánh tay của Tuệ Lâm, đưa cho nó một miếng thịt ngon nói.

- Chào mừng trở lại.

Triệu Lữ nhận ra con chim ưng bọn họ đã bắt được, hỏi.

- Sao muội thuần hoá được nó?

- Đơn giản thôi, nhưng chuyện bây giờ cần làm là quan sát địch, tuy rằng chim ưng có thể quan sát nhưng không thể cho chúng ta biết chính xác được, vậy nên Duy Cường đệ làm được không?

- Vâng.

Một bí pháp của phái Minh Lâm, san sẻ tầm nhìn, điều đó lý giải tại sao khi Tuệ Lâm đặt chân đến Lâm Sơn tuy rằng không thấy ai canh chừng nhưng ngay sau khi đặt chân đến thì một áp lực vô hình như muốn tra hỏi bản thân, xung quanh cũng chẳng có thấy ai.

Chim ưng bay lên trời, Duy Cường thấy được có những kẻ khác, rồi một mũi tên bắn đến, đó là của Bá Đạt nhưng do trời gió mũi tên đó không trúng, Tuệ Lâm thấy chim ưng quay lại thì Duy Cường cũng trở lại, nói.

- Là hắn, tên Bá Đạt đã bắn con chim ưng của chúng ta.

Tuệ Lâm cười nói.

- Chưa vội đâu, đệ đã nhìn thấy những gì?

- Còn có một số người khác ánh mắt không phải thường dân, hơn nữa phía xa mới là tường thành thật.

- Ồ kế sách hay đấy, nhưng chưa đến lúc đâu, đám người của chúng ta sẽ xử lý được, dù sao cũng là cơ hội thể hiện để kiếm thêm ngân lượng mà.

- Đại tỷ, cái tên Bá Đạt đấy.

Vừa hay một đàn chim bay qua, Duy Cường nhập vào con đầu đàn, dẫn đàn bay ngang qua, lần này không chỉ một mà rất nhiều con chim đều bị hạ, Duy Cường nhìn rõ được thủ pháp bắn cung của Bá Đạt vô cùng lợi hại, lập tức thoát ra quay về.

- Tỷ... hắn lại bắn đệ...

- Chuyện đó là đương nhiên rồi, đệ xổ xàng như vậy, ai đời lại đưa đàn chim hạ thấp như vậy, lại có nơi giao tranh chim đương nhiên sẽ né tránh, thiệt tình, tỷ đã ở trong quan sát rồi, công chúa vẫn ỗn, Nhật Tú đang ở bên cạnh.

- Làm sao?