Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 25




Chu quốc.

Phủ Thuần vương.

"Này Lý Khanh, ta nghe nói bên Sở quốc vừa chiếu cáo thiên hạ việc tuyển võ quan" một nam nhân lên tiếng.

Tên vừa nói chuyện là Từ Kha, bạn thân của Bách Lý khanh.

"Tuyển võ quan sao? Chuyện này chưa từng có ở các nước." hắn nhướng mài hỏi lại.

"Đúng là chưa từng có, nhưng hiện tại chẳng phải là có rồi hay sao" Từ Kha vừa phe phẩy quạt trên tay vừa nói.

Từ Kha nói tiếp "Ta nghe nói cái ý tưởng tuyển võ quan này bắt nguồn từ An Quốc công chúa của nước đó, nàng ta bảo với hoàng đế triều đình cần người tài trợ giúp nên hoàng đế vô cùng đồng ý với cách nghỉ của nàng ta, thế là chuyện này được mang lên triều đình và thế là được thông qua."

Nghe Từ Kha nói hắn cũng bổ sung thêm một số chuyện mà hắn biết được "Hình như chuyện về vị An Quốc công chúa này ta cũng từng nghe thuộc hạ nói qua, nghe nói nàng ta từng khiến cho cuộc tạo phản của Ung vương nước đó chở thành một màng kịch, mà người tạo phản là Ung vương không hề hay biết. Cách đây không lâu nàng ta còn đứng ra vạch tội tham quan ngay tại buổi triều"

"Cái gì? Nàng ta lợi hại như thế sao?" Từ Kha ngạc nhiên hỏi.

"Lợi hại hay không nhìn vào chuyện nàng ta làm sẽ tự rõ" Hắn không cảm xúc mà trả lời.

"Vậy nàng ta so với huynh ai lợi hại hơn?" Từ Khanh tò mò hỏi.

"Ta không biết, nhưng nàng ta là thân nữ nhi mà có thể bước chân vào xử lý việc triều chính ta vô cùng khâm phục" Hắn vừa phê tấu chương vừa trả lời.

Đúng vậy không lầm đau hắn chính là đang phê tấu chương, vốn là một vương gia nên chuyện này không cần phải làm nhưng do vị hoàng huynh Bách Lý Triệt kia của hắn bảo việc này phiền nên vứt sang cho hắn, nên hắn phải ròng gánh việc này. Tính đến nay thì cũng đã năm năm kể từ khi Bách Lý Triệt đăng cơ.

"Đúng là đáng khâm phục thật, ta còn nghe nói hoàng đế Sở quốc vô cùng yêu thương nàng ta" Từ Kha nói thêm.

"Yêu thương hay không yêu thương cũng là việc của bọn họ chẳng phải việc của chúng ta" hắn nhìn Từ Kha rồi nói.

Từ Kha nghe thế thì đành im lặng, mà đi lanh quanh kệ sách.

Lúc này bên ngoài có âm thanh chuyền vào "Vương gia, Vũ Hạo xin gặp"

Nghe thế hắn liền lên tiếng " cho hắn vào đi"

Vũ Hạo vừa vào đến đã quỳ xuống hành lễ " tham kiến vương gia, chuyện người giao cho ty chức điều tra đã có kết quả "

Nghe thế hắn vô cùng mừng rỡ lớn tiếng hỏi" thật không?"

Từ Kha khi nghe hắn lớn tiếng như thế thì đi lại nghe ngóng thử.

"Khởi bẩm vương gia chuyện này là thật, người mà ngài bảo thuộc hạ điều tra quả thật là người của Sở quốc, hơn nữa người này thân phận cũng vô cùng cao"

Hắn hỏi " là ai?"

"Là An Quốc công chúa của Sở quốc"

"Sao các ngươi lại biết được chính xác là người đó" hắn hỏi



"Khởi bẩm vương gia, người của chúng ta mang bức tranh người mới chuyền xuống đi hỏi khắp nơi, cuối cùng đến một nơi gọi là Hà Giang khi người của chúng ta mang bức chân dung ra hỏi thì bọn họ ngay lập tức trả lời là người đó, bởi vị công chúa đó từng đến nơi đó cứu trợ cộng với việc dung mạo của người này nên bọn họ nhanh chóng nhận ra" Vũ Hạo giải thích.

Chưa đợi hắn lên tiếng tên Từ Kha đã vội vàng hỏi lớn " cái gì? Lý Khanh huynh từng gặp qua người đó rồi hay sao? hơn nữa còn không rõ thân phận của người ta nên mới sai người đi tìm, sao huynh không nói chuyện này cho ta biết"

Hắn không trả lời Từ Kha mà quay sang nói với Vũ Hạo " nếu đã tìm được rồi thì kiu toàn bộ người của chúng ta phái đi quay về"

"Thuộc hạ đã rõ" Vũ Hạo ôm quyền nói, sau đó lui ra ngoài.

Từ Kha thấy hắn không để ý đến mình nên tức giận nói "Lý Khanh, huynh để ý ta chút đi chứ"

Lúc này hắn mới đưa mắt nhìn sang " huynh có chuyện gì?"

"Ta hỏi huynh gặp nàng ta lúc nào?" Từ Kha lớn giọng hỏi

"Lúc đến Sở quốc, gập ám sát được nàng ấy cứu" Hắn nhớ lại hình ảnh lúc đó nàng cứu hắn mà nói.

"Cái gì? Nàng ta cứu huynh, không đùa đấy chứ" Từ Kha nghi ngờ mà hỏi.

Hắn chỉ tặng cho Từ Kha một ánh nhìn sau đó nói "huynh nghi ngờ lời nói của ta"

Từ Kha nghe thế thì vội vàng giải thích "không có, không có chỉ là ta hơi bất ngờ mà thôi."

"À đúng rồi lúc nãy ta nghe nói huynh có tranh họa nàng ta, có thể cho ta nhìn một chút được không" Từ Kha đầy tò mò nhìn hắn hỏi.

"Tại sao ta phải cho huynh xem?" Hắn nhướng mài hỏi.

"Thật ra thì ta từng nghe thiên hạ đồn rằng, An Quốc công chúa của Sở quốc dung mạo tuyệt trần, thế giang không ai sánh bằng, nên ta muốn nhìn thử để xác nhận lời đồn có đúng hay không" Từ Kha nói

"Không cần nhìn tranh đâu, ta có thể nói cho huynh biết lời đồn đó không hề sai" Hắn vừa nhớ lại dung mạo của nàng trong tranh vừa nói.

"Huynh keo kiệt, ta chỉ muốn nhìn có một chút mà không cho" Từ Kha biểu môi nói.

Hắn thấy thế thì không nói gì mà quay lại tiếp tục phê tấu chương.

———————

Hoàng cung Sở quốc.

"Hoàng huynh, chuyện tuyển võ quang đã bắt đầu lập danh sách người ứng tuyển chưa?" nàng nhìn hắn hỏi

"Đã bắt đầu từ mười ngày trước, người đến đăng kí thi tuyển rất ít, chỉ mới có ba anh em Chu gia, một người của Bạch gia, hai người của Phương gia, Ba người của Đặng gia và một người của Đằng gia" Trác Quân trả lời.

"Toàn bộ đều là con cháu của quan viên kinh thành sao? Không có lấy một người bách tính?" Nàng nhíu mài hỏi.

"Đúng là không có"

"Vậy huynh có chiếu cáo rằng tất người dân của Sở quốc đều được tham gia hay không?" Nàng nghi ngờ hỏi lại



"Ta có, muội cũng quá lo lắng dù sao thời hạn cũng còn dài có lẽ hiện giờ vẫn chưa có nhiều người nắm được tinh tức" hắn nhẹ giọng nói.

"Muội biết rồi, Vậy chuyện tổ chức khoa thi văn như thế nào rồi" nàng hỏi.

"Tất cả đã chuẩn bị tốt, chỉ đợi ngày tiếng hành mà thôi" hắn nghe nàng hỏi thì trả lời.

"Như vậy là tốt rồi, năm nay là năm đầu tiên tổ chức thi cử sau khi huynh đăng cơ mọi chuyện nhất định phải suông sẽ" nàng nhìn hắn rồi nói

Hắn nghe nàng nói thể thì cười nói " muội đó đừng có lo lắng qua, chuyện này đã chuẩn bị rất tốt rồi"

"Muội biết, vậy đề thi của năm nay là gì?" Nàng hỏi

"Nước, quân, dân"

Nàng nghe thế thì ngạc nhiên hỏi lại " đề này là ai ra"

Hắn nhìn thấy nàng ngạc nhiên như thế thì lo lắng nói "Là Hồ Ức ra, có vấn đề gì sao?"

"Hai chữ 'nước' và 'dân' thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng còn chữ 'quân' đó thì e không ổn lắm, chữ 'quân' này vốn là quân vương nếu như viết không tốt đôi khi còn phạm tội phải tội khi quân " nàng nhẹ giọng giải thích cho hắn nghe.

Hắn nghe nàng nói thì gật đầu tán thành nhưng cũng ngay sau đó hắn nói thêm "Muội nói cũng đúng, nhưng đây là khoa thi cử để chọn người tài nên cần ra đề khó một chút như vậy mới có thể nhìn rõ thực lực của bọn họ"

"Vậy ai sẽ là người chấm thi?" Nàng tò mò hỏi hắn.

Hắn không ngay lập tức trả lời mà chỉ nhìn nàng rồi nói "Thân là An Quốc công chúa lại không thượng triều, suốt ngày cứ bám lấy ta hỏi chuyện triều chính, ta đề nghị muội từ ngày mai mỗi sáng phải thượng triều."

Nàng nghe hắn nói vậy thì làm ra vẻ mặt đáng thương rồi nói "hoàng huynh, huynh thật nhẫn tâm huynh nở lòng nào bắt vị muội muội này của huynh phải thức sớm sau đó đứng rất lâu để thượng triều sao?"

"Muội đừng bày bộ dạng đáng thương đó ra với ta, muội cứ như thế thì sao ta có thể ép muội thượng triều được" Trác Quân thấy nàng như thế thì vô cùng bất lực nói.

"Nếu huynh đã không nỡ ép muội vậy thì cứ tiếp tục nói lại chuyện thượng triều cho muội nghe đi" nàng cười nói.

Trác quân thấy hoàng muội của mình như thế thì rất bất lực nhưng cũng chẳng thể làm gì.

"Vậy bây giờ huynh có thể nói cho muội nghe ai là người chấm thi chưa?" nàng hỏi.

Thấy thế hắn chỉ đành trả lời " Chu Thời, Bạch Cẩn, Phương Tề, Kha Nhỉ"

Nghe thấy những tên này nàng liền gật đầu đồng ý nói " Những người này đều từng đỗ đầu bảng, muội tinh bọn họ nhất sẽ không khiến huynh thất vọng đâu"

"Muội nói đúng, nhưng mà bên việc coi thi ta có chút lo lắng" hắn thở dài nói.

"Sao vậy?" Nàng lo lắng hỏi.

"Chuyện là nhiều người tham gia khoa thi như thế ta có chút lo lắng những người coi thi sẽ không trông coi nổi" hắn nói.

"Vậy huynh cứ điều vài ám vệ đến đó, ám vệ được đào tạo tốt nên những điều bất thường bọn họ cũng sẽ nhìn được" nàng chầm chậm nói.

Trác Quân nghe thế thì hiểu ý mà rật đầu.