Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 26




Rất nhanh ngày tổ chức khoa thi cũng đên, hôm ấy có rất nhiều người đổ sô vào trường thi trong kinh thành nơi này cách hoàng cung không xa nên sáng hôm đó nàng đã cố tình ngồi xe ngựa đến đây để nhìn thử.

Trong xe ngựa lúc này có nàng cùng Thu nhi, Hoa nhi và Du nhi đang ngồi cắn hạt dưa bên trong.

Du nhi thắc mắt hỏi nàng “điện hạ, sáng sớm người đến đây để làm gì?”

“Chỉ là rảnh rổi đến nhìn một chút mà thôi” nàng vừa nói vừa kéo bức gèm cửa sổ ra nhìn.

Đúng lúc nàng mở gèm cửa sổ thì thấy một bóng người lướt ngang, người này nàng nhận ra hắn là Võ Bảo.

“Võ Bảo” nàng cất tiếng gọi.

Nghe có người gọi mình hắn lập tức đứng lại sau đó quay lại nhìn, vừa nhìn thấy nàng hắn đã vội quỳ xuống nhưng rất nhanh nàng đã kịp thời phản ứng: không cần quỳ đâu”

Hắn nghe thế thì không quỳ nhưng vẫn cuối người “tham kiến điện hạ”

“Được rồi. Ngươi mau vào trường thi đi, ngươi vẫn còn nhớ chuyện lúc trước ta nói với ngươi chứ” nàng cười hỏi hắn.

Hắn vừa nhìn thấy nàng cười thì vội vàng cuối đầu xuống đễ dấu đi khuôn mặt đỏ ửng của mình, hành động này của hắn làm rất nhanh nên nàng không có nhìn thấy, lúc này hắn mới nhỏ giọng đáp" lời của điện hạ thần chưa từng quên, thần nhất định sẽ không làm điện hạ thất vọng"

"Vậy thì tốt, ta cũng chúc ngươi mọi chuyện suông sẻ" nàng nói.

"Được rồi, mau vào trường thi đi không là trễ mất" nàng nhìn về phía trường thi sau đó nói.

Võ Bảo nghe thế thì cuối đầu nói "Vậy thần xin đi trước"

Thế rồi hắn quay lưng rời đi, nàng cũng buôn tấm gèm xuống.

Lúc này cổng trường thi cũng dần dần khép lại.

"Quay về thôi" lời nàng vừa dứt thì chiếc xe lập tức lăn bánh.

Lúc này Hoa nhi lên tiếng hỏi " Điện hạ, người đến đây rốt cuộc là vì mục đích gì vậy"

Nàng vô cùng thản nhiên nói "lúc đầu Du nhi hỏi ta cũng đã trả lời rồi mà"

Nghe nàng nói thế Thu nhi ngồi bên cạnh vô cùng nghi hoặc hỏi "điện hạ, người nói thật sau"

Du nhi cùng Nhi cũng nhìn nàng với vẽ mặt đầy nghi ngờ.

Thấy thế nàng dửng dưng trả lời " Thật mà"

Sau đó nàng nhìn sang ba người họ nhướng mài hỏi " ba người các ngươi không tin lời ta nói đấy à"

Ba người kia nghe thế đều đồng thanh trưng ra bộ mặt không có chút niềm tin.

Thấy ba người đó thế nàng cũng lười mà giải thích thêm, thế là trên xe ngựa lúc này chỉ còn lại tiếng tách tách của việc cắn hạt dưa.

———————



Lúc này trong trường thi mọi người đều đã ổn định vị trí của mình. Cuộc thi này kéo dài tận hai ngày nên chổ ngồi của các thí sinh vô cùn rộng đủ chổ cho các thí sinh tự nấu ăn và nghĩ ngơi tại đó.

Lúc này người coi thi đang phổ cập một số quy tắc cơ bản.

"Câc ngươi nghe đây, trong cuộc thi này các ngươi không được phép mang bất kì tài liệu nào, cũng như không được với bất kì thí sinh nào khác nếu không các ngươi sẽ bị đuổi khỏi nơi này và bị cấm thi mười lăm năm" người coi thi nói lớn.

Hắn tiếp tục nói " các ngươi mau ổn định lại vị trí, chúng ta sẽ bắt đầu giờ làm bài."

Rất nhanh nơi này trở nên im lặng, những giám thị đang phát bài cho hơn năm trăm thí sinh có mặt tại nơi này. Đề được phát xong toàn bộ mới được mở lên, tưởng rằng sự yên tỉnh này sẽ kéo dài cho đến khi kì thi kết thúc nhưng không, sự nhốn nháo kéo đến khi các thí sinh nhìn thấy được đề thi. Tu đề chỉ có ba chữ 'nước, quân, dân' nhưng toàn bộ những người có mặt trong kì thi này giống như đang có một áp lực vô hình nào đó đè nặng lên vai của bọn họ.

Sau khi đề đã được mở lên thì quan giám thị hô lớn "bắt đầu tính giờ, thời hạn nộp bài là hai ngày sau"

Nghe xong lời này tất cả những người đến thi đều bắt đầu cầm bút.

Mặc kệ đám người kia tâm trạng rối bời như thế nào còn tên Võ Bảo kia vô cùng điềm tĩnh mà viết từng nét chữ trên tờ giấy trắng.

—————————

Hai ngày đối với những người ở bên ngoài trường thi trôi qua vô cùng nhàng nhả nhưng đối với những người ở bên trong trường thi thì lại vô cùng áp lực nhưng cuối cùng thì hai ngày đó cuối cùng cũng kết thúc.

Dưỡng Tâm điện.

"Chuyện chấm bài thi đến đâu rồi?" Nàng lên tiếng hỏi.

Nghe nàng hỏi thì người ngồi đối diện trả lời "đã bất đầu chấm được nữa ngày nhưng vẫn chưa có bài nào gây ấn tượng tốt" nói rồi người đó cũng đặt một quân cờ xuống trận cờ.

Nàng ngồi đối diện cũng cầm lên một quân cờ đen sau đó đặt xuống rồi nói tiếp " Cực khổ cho bọn họ rồi, hay lát nữa huynh sai người chuẩn bị ít điểm tâm đến cho bọn họ để họ thấy rằng huynh là quân vương tốt"

Trác Quân nghe thế thì gật đầu nói " huynh biết rồi, lát nữa sẽ cho người mang đi.

À, đúng rồi mấy ngày trước huynh nghe nói muội đến trước cửa trường thi, muội đến đó làm gì vậy?"

"Muội chỉ là không có gì làm nên rảnh rỗi nên đến đó nhìn chút thôi" nàng nhẹ giọng đáp.

"Hóa ra là thế" hắn gật đầu hiểu ý.

Nàng ở đó một lúc nữa rồi quay về, nhưng nàng không về cung của mình mà đến Xương Hoa cung.

"Điện hạ đến để thâm thập thất công chúa sao" Hoa nhi lên tiếng hỏi.

"Cũng gần giống vậy" Nàng lên tiếng trả lời.

Đến nơi nàng thấy Thanh Nghi đang chạy chơi với các tiểu cung nữ.

Cung nữ thấy nàng thì cuối người hành lễ "Tham kiến điện hạ"

Nàng không nói gì chỉ phất tay áo, bọn họ hiểu ý lập tức đứng dậy.

Thanh Nghi thấy thì cũng chạy về hướng nàng cũng nhanh chóng hành lễ "tham kiến tỷ tỷ "



Nàng cười rồi đỡ cô bé lên nói "muội muội, thật ngoan"

Thanh Nghi nghe thế thì cười rất vui vẽ hỏi " tỷ tỷ đến thăm muội phải không"

Nàng cười đáp " Đúng vậy, tỷ đến xem muội có phải dạo này lại béo lên hay không" vừa nói nàng vừa đưa tay véo lấy đôi má đáng yêu của cô bé, quả thật đã béo lên không ít cảm giác sờ vào vô cùng mềm mại.

Đứa bé nghe thế thì phản bác" muội không có béo" sau đó đưa tay lên bụm lấy đôi má bụ bẫm của mình.

Thật ra lúc đứa trẻ này được đưa đến đây rất gầy nhưng vài tháng nay được nuôi dưỡng tốt nên đã béo lên gất nhiều, y phục mặc rất nhanh đã thay cái mới.

Lúc này ngoài Giang Như cũng bước ra từ trong phòng vừa thấy nàng nàng ta đã vội vàng đi đến "tham kiến điện hạ"

"Đứng lên đi" nàng lên tiếng nói.

"Thái Phi cũng nên quay về nơi mình nên sống rồi" nghe thế nàng ta đứng hình vài giây.

Sau đó nàng ta nhanh chóng đáp lời "thần thiếp đã hiểu, cảm tạ điện hạ những ngày qua đã cho thần thiếp sống tại nơi này "

Thanh Nghi đứng bên cạnh nghe thế thì hỏi nàng "tỷ tỷ, có phải mẫu thân sắp rời khỏi đây hay không? Có phải mẫu thân phải quay lại chỗ lúc trước hay không?"

Nàng nghe thế thì đưa tay vuốt tóc con bé rồi nói "Đúng vậy, mẫu thân muội sắp quay về nơi đó rồi"

Thanh Nghi nghe thế thì giọng rung rung nước mắt cũng sắp rơi ra mà nói "Nhưng mà mẫu thân quay lại nơi đó nhất định sẽ bị ức hiếp"

"Không có đâu, những người không an phận đó đã bị xử lý cả rồi, muội đừng lo" nàng nhẹ giọng an ủi.

Gia Như thấy thế cũng lên tiếng "con yên tâm mẫu thân không sao đâu"

Thanh Nghi nghe thế thì nhìn nàng ta sau đó nhìn nàng hỏi " có thật không"

Nàng cười đáp "thật mà, muội không tin ta sau"

Thanh Nghi nghe thế thì vội vàng gật đầu nói "muội tin mà"

"Vậy thì tốt" nàng nói với con bé sau đó quay sang nhìn Giang Như nói "Hai ngày nữa ngươi sẽ gời khỏi nơi này, chổ đó sẽ không ai dám ức hiếp ngươi nữa đâu tranh thủ hai ngày này ở cạnh con bé cho nhiều vào"

Nàng ta nghe thế thì lên tiếng "Cảm tạ điện hạ, thần thiếp có thể xin người một việc được không?"

"Ngươi cứ nói" nàng lên tiếng

Thấy vậy nàng ta nhỏ giọng nói "Xin điện hạ giúp thần thiếp chăm sóc con bé thật tốt, con bé còn nhỏ nếu nó không hiểu chuyện thì xin điện hạ hải chỉ bảo thêm chứ đừng vội trách phạt"

Nghe thế nàng lên tiếng "không cần ngươi nói, ta cũng sẽ chăm sóc con bé thật tốt"

Nàng ta nghe thế thì vội nói "đa tạ điện hạ đã yêu thương con bé, đây là phúc mà con bé đã tu được nhiều kiếp"

"Không cần nói quá thế đâu, dù sao cũng là muội muội ta hơn nữa con bé cũng là một đứa trẻ ta chăm sóc cũng là đương nhiên" nàng nói.

Giang Như nghe thế thì im lặng, nàng ta biết nàng thật sự yêu thương con gái nàng ta bởi các vị huynh đệ muội khác của nàng rất ít được nàng quan tâm