Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 61




Xe ngựa lăn bánh chưa được bao lâu thì Hoa nhi và Thu nhi đã nhìn thấy được mi mắt nàng khẻ rung bọn họ thấy thế thì đủ hiểu nàng đã sắp tĩnh lại.

Bọn họ thấy vậy thì lên tiếng khẻ gọi nàng, “điện hạ,điện hạ” bọn họ chỉ mới gọi được hai tiếng thì mắt nàng đã từ từ mở ra.

Chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy mà nàng cảm nhận được chính là mùi vị của máu còn đọng lại nơi khoan miệng, cái mùi vị ấy rất giống rỉ sét pha thêm chút tanh tanh làm nàng vô cùng khó chịu

Thu nhi và Hoa nhi nhìn thấy nàng tỉnh dậy thì khóe mắt rưng rưng “điện hạ, thật tốt quá người cuối cùng cũng tĩnh lại rồi”

Chu Tuấn bên ngoài dường như nghe thấy tiếng hai người họ nói cũng lên tiềng hỏi, bên trong giọng nói không giấu được nét vui mừng “điện hạ, thật tốt khi người tỉnh lại”

Nàng không quan tâm bọn họ lắm hiện tại trong đầu nàng chỉ nhớ đến tình trạng của hoàng huynh mình “hoàng huynh sao rồi”

“Khi nảy Thuần vương Chu quốc gọi mọi người đến thì nô tỳ đã nhìn thấy bệ hạ và người nằm bất tỉnh, hiện tại Nhàn vương đang chăm sóc bệ hạ, nô tỳ cũng không rõ tình hình bệ hạ hiện tại” tuy câu hỏi của nàng đơn giản nhưng Thu nhi lại ngắn gọn mà kể luôn tình hình hiện tại của Trác Quân

“Ta muốn nhìn xem hoàng huynh một chút” nàng lên tiếng nói.

“Điện hạ, người cũng vừa tỉnh lại hay là người đợi đến nơi rồi mới đi gặp bệ hạ chắc cũng được” Hoa nhi lên tiếng ngăn cản.

“Ta tự biết tình hình sức khỏe của mình nên đừng nhiều lời, mau dừng xe đi” nàng vừa nhăn mài vừa nói.

Hoa nhi và Thu nhi thấy nàng nhăn mài thì bọn họ ngay lập tức cho dừng xe, bọn họ bên nàng nhiều năm nên cũng thừa biết biểu hiện nhăn mài của nàng chính là không vui.

Xe ngựa vừa dừng lại nàng liền vội vàng mà nhanh phóng xuống, Thu nhi và Hoa nhi vừa định xuống theo thì nàng ngay lập tức ra lệnh cho bọn họ ngồi yên trên xe, còn nàng thì một mình đến chổ xe ngựa của Trác Quân.

Cũng mai là xe ngựa Trác Quân chỉ đi trước xe của nàng nên nàng chẵng cần tốn công để tìm, nàng nhanh chóng leo lên xe mà vén rèm lên.

Trác Duệ ngồi bên trong nhìn thấy tấm rèm được vén lên thì có chút giật mình, vừa thấy người sau bức rèm là nàng thì hắn liền chuyển sang ngạc nhiên.



“A Yên muội tĩnh lại khi nào vậy? Lúc nãy khi muội và hoàng huynh nầm ngất xỉu ta vô cùng lo lắng, ta rất sợ hai người xảy ra chuyện không hay” Lúc nãy khi Trác Duệ thấy hai người nằm trên đất trái tim của hắn cứ như đang bị treo ngược lên trời, nhưng khi biết hai người chỉ bất tĩnh thì tim hắn đang đực treo trên cao dần dần được hạ xuống.

Nàng chưa vội trả lời, và ngồi xuống cạnh Trác Quân rồi mới lên tiếng “muội chỉ mới vừa tỉnh lại, do lo lắng cho tình hình sức khỏe hoàng huynh nên ngay lập tức mà sang đây để xem xét”

“Muội mới tỉnh dậy sao không nghĩ ngơi cho khỏe đi, ở đây có ta chăm sóc huynh ấy là được rồi” Trác Duệ vô cùng lo lắng cho tình hình sức khỏe của nàng mà lên tiếng nói.

“Muội không sau, chỉ là mệt quá nên mới ngất xỉu nên lúc tỉnh dậy thì muội đã khỏe” nàng vừa nói vừa đưa tay chạm vào mạch tượng của Trác Quân.

Mạch tượng này vốn bình thường đáng lý ra đã phải tĩnh dậy từ lâu nhưng sau đến tận bây giờ hoàng huynh nàng vẫn chưa tĩnh!??? Con m* nó bọn chúng ruốt cuộc đã làm gì hoàng huynh nàng vậy, mang giấu vào kết giới thì cũng thôi đi, nàng có thể tạm thời mà bỏ qua cho bọn chúng nhưng bọn chúng lại làm cho hoàng huynh nàng bất tĩnh không lý do, nếu nàng mà tìm được bọn chúng thì đừng có trách nàng tại sau lại độc ác.

Khuông mặt nàng lúc này vô cùng âm trầm, Trác Duệ đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng như vậy nên vô cùng lo lắng lên tiếng “A Yên, muội sao vậy? có chổ nào không khỏe sau?”

“Muội không sau, chỉ là đang nghĩ xem huynh ấy đang hôn mê như thế ” nàng thu lại nét mặt âm trầm ấy của mình mà lắc đầu cười nói.

‘Vậy muội đã nghĩ ra chưa?” Trác Duệ vội vàng mà hỏi lại.

“Vẫn chưa, muội vẫn còn đang nghĩ xem ruốt cuộc là huynh ấy chỉ đơn giản là hôn mê hay thực sự gặp phải chuyện gì khác.”

Nàng và Trác Duệ người thì lo lắng kẻ thì đang cố tìm hiểu nguyên nhân, hai người họ đâu biết rằng sâu bên trong cơ thể Trác Quân ấy đang diễn ra cuộc chiến giữa hai Trác Quân.

Trác Quân lúc này nhìn thấy một người đang ở trước mặt bộ dạng bên ngoài vô cùng giống mình từ quần áo đến dáng vốc.

Trác Quân nhíu mài lên tiếng hỏi “Ngươi là ai? Tại sao lại giống ta như vậy”

Người kia bật cười khanh khách giọng điệu pha vài phần gian trá “Ngươi hỏi ta là ai sao? Chẳng phải khi vừa nhìn thấy ta thif ngươi đã có sẵn câu trả lời rồi hay sao? Chẵng lẽ ngươi không tin được suy nghĩ của chính bản thân mình?

Nêu đã thế vậy thì ta cũng không ngại mà khẳng địn lại cho ngươi nghe nha, ta là ngươi mà ngươi cũng là ta. Hai chúng ta là một, chúng ta cùng tồn tại và cùng sống trong một cơ thể, hay nói đúng hơn thì ta chính là một bản chất khác biệt của ngươi.”



Trác Quân nghe thể thì lắc đầu miệng liên tục mấp máy “Không…không thể nào… làm sao ngươi có thể là ta được cơ chứ, ngươi rõ ràng đang nói láo… nói láo”

Trác Quân đối diện bật cười lớn “ ta nói láo sao hahaha, thôi nào…thôi nào ngươi mau chấp nhận sự thật đi. Đây chính là sự thật mà ngươi cần phải chấp nhận đấy.

Nếu mà ngươi không tin vậy ta giải thích cho ngươi hiểu một chút nha. Nói sau đây ta để cho ngươi dễ hiểu một chút thì ta giải thích đơn giản một chút về sự tồn tại của ta nhá, ta vốn được tạo thành từ hàng ngàn oán niệm của ngươi đối với hoàng muội của ngươi mà thành.Ấy ta nói sai rồi là hoàng muội của hai ta mới đúng.

Trác Quân nghe thế thì lập tức lớn tiếng mà phản bác “ ngươi nói láo, sao ta có thể hận muội ấy oán muội ấy được chứ!!!?????”

Trác Quân đối diện lần này không còn bộ dạng gì gọi là ngã nghến nữa mà lần này hắn vô cùng ôn tồn giảng “Ngươi hận nàng ta bởi nàng ta đã chiếm dụng quyền lực mà đáng ra chỉ riêng của ngươi. Ngươi nhìn lại xem đám quan thần trong triều không phải rất tôn kính nàng ta hay sao?

Chẵng phải người khác mỗi khi nhắc đến Sở quốc đều nhắc đến nàng ta hay sao?

Ngay cả ngôi vị mà ngươi đang ngồi cũng không bằng chức vị mà nàng ta được phong tận, chẳng cần nói đâu xa cũng tại ngôi vị ấy chỉ cần nàng ta muốn thì có thể ngồi lên bất kì lúc nào.

Hơn nữa còn có rất nhiều việc hiện tại ta có kể ra cũng kể đến tận mùa xuân năm sau còn chưa xong”

Trác Quân nghe thế lặp tức không vui mà ngắt ngang lời hắn “ ngươi im miệng ngay cho ta. Những thứ mà ngươi vừa nói đến muội ấy đáng nhận được, dù sao đi chăng nữa thì với năng lực của muội ấy thừa sức để có thể có được những thứ tốt hơn”

Trác Quân đối diện chỉ đơn giản mà cười, nụ cười ấy vô cùng bí hiểm sao đó chỉ đơn giản đáp lại một câu “ ngươi thật sự thấy vậy sao? thật sự cam tâm tình nguyện để nàng ta chiếm hết mọi thứ à?"

Trác Quân lúc này rủ mắt mà lên tiếng "Ta tình nguyện, chỉ cần muội ấy vui là được"

Trác Quân đối diện ôm bụng mà cười lớn "ngươi nói làm ta buồn cười thật đấy" hắn cứ cười như thế rồi dần dần biến mất

Hắn chọn cách biến mất như thế chính là muốn gieo vào lòng Trác Quân một hạt mầm chỉ cần chờ ngày tháng thích hợp thì hạt mầm ấy sẻ sinh xôi nãy nở.

Sau khi hắn rơi đi Trác Quân hắn cũng đứng im bất động rất lâu, rồi từ từ cơ thể hắn cũng dần mờ đi rồi biến mất.