Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 707




Đầu óc Cầm nhanh chóng hoạt động. Không thể dùng sức mạnh của ngân long cũng có nghĩa là Cầm cần tìm ngũ hành thần lực. 

Nhưng vấn đề là đi tìm ở đâu. Thần lực bình thường sẽ không tồn tại trên thế giới này trừ phi là các thần khí. Chẳng lẽ đi tìm ngũ đại thần khí chứa ngũ đại thần lực. Nhưng biết đi đâu mà tìm, mà tìm ra thì làm sao để rút ra được. 

Biện pháp này có thể nhưng độ khả thi không quá cao. 

Cầm nghĩ đến biên pháp khác. Đó là truyền thừa như anh đạt được truyền thừa của vận mệnh nữ thần. Ở đó nhất định có thần lực. 

Tuy nhiên, biết đi đâu mà tìm bây giờ. Quả thật chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Đáy biển. Đột nhiên Cầm nhớ tới 1 nơi. 1 di tích của thần. Mà anh là người nắm chìa khóa cuối cùng đó. 

Bây giờ nghĩ lại thì chính do sự có mặt của anh mới dẫn đến di tích đó tìm ra. Nhân quả mơ hồ nối liền 2 bên. 

Chẳng lẽ đây chính là nơi mà anh tìm.

Mắt Cầm có chút sáng lên. Bởi anh nhìn thấy là hi vọng. hi vọng chiến thắng.

Cầm cúi đầu 1 cái:

- Dù thế nào cũng cảm ơn ngài. Ta cũng không ở lại làm phiền ngài nghỉ ngơi nữa. Ở ngoài kia còn có 1 số việc cần ta giải quyết. Ta xin phép.

- Không tiễn.

Cầm lại hướng về phía hồ nước cúi đầu 1 cái thật sâu rồi rảo bước tiến ra ngoài.

Đã đến lúc giải quyết mọi vấn đề trên đại lục để toàn tâm toàn ý tiêu diệt kẻ địch rồi.

……..

Đế Thiên vẫn lẳng lặng đứng trên trời quan sát toàn cảnh dù cho con chim lửa đã biến mất. Hắn đang chờ, đang chờ thân ảnh trong con chim đó đi ra. Có lẽ sẽ có nhiều chuyện cần nói đây.

- Ra rồi ư. 

Hắn khẽ lẩm bẩm. Ánh mắt hướng về 1 phía. Nơi đó, 1 thân ảnh đang từ từ đi ra. Hắn nhìn lên bầu trời nói:

- Lâu lắm mới gặp. Đế Thiên.

Đế Thiên hơi sững sờ nói:

- Là ngươi. Ta vẫn nghĩ ngươi bị đám tà hồn sư nhân loại bắt đi cơ.

Cầm nhún vai nói:

- Đích xác bọn họ có ý định bắt ta thật. Thậm chí ta gần chết. May nhờ có ngân long cứu giúp mới có thể giữ được 1 mạng mà ra đây.

- Đại nhân cứu giúp. Vậy ngươi chính là ngươi đã bảo vệ thụy thú sao.

- Nàng ấy vì ta mà bị như vậy, bảo vệ nàng ấy hiển nhiên là trách nhiệm của ta.

Đế Thiên nhìn Cầm 1 cái thật sâu rồi nói:

- Nói như vậy ngươi đã nhận chính ngươi khiến cho thụy thú tiến vào trạng thái gần chết sao. 

- Có thể nói như vậy đi.

Cầm cũng không chối bỏ mà thẳng thắn thừa nhận. dù có lẽ sẽ phải đối mặt với đệ nhất cường giả, Đế Thiên.

Y như rằng, sau lời thừa nhận của anh, 1 áp lực kinh khủng truyền đến kèm theo dọng nói không dấu diễm được sát khí:

- Ngươi biết điều ngươi nói đại biểu cái gì không. Ngươi sẽ là công địch của tòa bộ tinh đấu đại sâm lâm. Dù cho ngươi đã liều mạng để bảo vệ nàng đi nữa thì đó cũng chỉ coi như hành vi hối lỗi muộn màng. Ngươi vẫn phải trả giả cho những gì mà bản thân gây ra. Cho hậu quả mà ngươi gây lên

Cầm ngẩng đầu lên mặt đối mặt với vị đệ nhất hung thú này, ánh mắt không có chút sợ hãi:

- Ta công nhận là ta có lỗi với tiểu Kim nhưng quy chụp ta có lỗi với toàn bộ tinh đấu đại sâm lâm thì thứ lỗi ta không tiếp nhận. Cũng đừng bắt ta chịu trách nhiệm cho cuộc chiến này. Đúng là cuộc chiến này là vì 2 chúng ta nhưng mà kẻ mở đầu cuộc chiến lại là ngươi.

Áp lực càng ngày càng tăng lên, dọng nói của Đế Thiên như đang kìm chế cơn giận vô cùng:

- Ngươi nói mọi việc là do ta. Ta đã cho ngươi 2 tháng thời gian, về sau lại cho ngươi thêm mấy ngày. Đó có thể nói là cực kỳ rộng rãi. Nếu không phải do ngươi không trở về thì sao lại có đợt thú triều này. Sao lại khiến cho tình hình 2 bên căng cứng như vậy.

- Đừng có giả mù sau mưa. Mỗi người chúng ta đều biết không cần nói dối. Các ngươi biết ta ra khơi sao có thể trở về trong ngày 1 ngày 2. Nếu không phải ta tình cờ trở về đúng lúc cuộc chiến sắp diễn ra thì có lẽ sử lai khắc thành đã không tồn tại. 2 tháng kỳ hạn của ngươi nói trắng ra chỉ là 1 trò đùa. Ngươi vẫn luôn muốn phát động đợt thú triều này. Thụy thú cũng chỉ là 1 ngòi nổ mà thôi.

- Buồn cười, sao ta lại đem sinh mạng con dân của mình đi chịu chết chứ. Nếu không phải vì trả thù thì ta cũng không thèm như vậy. 

- Bởi vì ngươi vừa muốn lại vừa lo sợ Truyền Linh tháp sẽ khiến cừu hận của con người và hồn thú bị xóa bỏ. Vốn dĩ ta cũng không nghĩ đến điều đó mà chỉ đơn giản nghĩ ngươi muốn trả thù hồn thú. Nhưng mà sau khi gặp tà hồn sư chặn đường thì ta đã nhận ra rất nhiều thứ. Nhân loại cũng có những người không hoàn toàn ủng hộ việc thành lập Truyền Linh Tháp thì hồn thú có không. Có lẽ cũng có. Nhất là những hồn thú cừu hận nhân loại vô cùng. Điều này reo vào lòng ta 1 mầm mống nghi ngờ. Ngươi vừa muốn hồn linh xuất hiện vừa không muốn hồn linh không xuất hiện. Ngươi muốn hồn linh cải thiện cuộc sống của hồn thú, cải thiện mối quan hệ của 2 bên nhưng lại sợ loài cải thiện đó khiến cho hồn thú từ bỏ cảnh giác với loài người. Ngươi sợ loài người đa đoan đến lúc nào đó sẽ thôn phệ hồn thú các ngươi, đồng hóa các ngươi. Đó có lẽ cũng là những điều mà 1 vị đế hoàng lo nghĩ. Muốn đất nước bản thân tốt hơn nhưng lại lo sợ đất nước bản thân sụp đổ.

- Cuộc chiến này diễn ra thật đúng lúc hay đúng hơn nó sẽ phải diễn ra. Nó như 1 lời cảnh tỉnh với cả nhân loại cùng hồn thú. 2 bên dù có quan hệ hợp tác nhưng nếu có bất cứ ngoài ý muốn xảy ra thì cả 2 sẽ lập tức chuyển bạn thành thù. Khi đó quan hệ hợp tác giữa 2 bên vẫn có thể diễn ra nhưng mầm mống đề phòng giữa 2 bên đã trồng xuống sẽ không thể nào xảy ra khả năng đồng hóa hay mất đi đề phòng. Đó là thứ mà ngươi muốn. Hợp tác mà không hòa nhập.

Không khí như tĩnh lại, cả 2 bên nhìn nhau không chút sợ hãi. Cuối cùng là Đế Thiên mở miệng đánh vỡ sự im lặng:

- Đó cũng chỉ là những suy đoán của ngươi mà thôi. Sự thật hoàn toàn không phải như vậy. Cuộc chiến này chính là cơn giận của chúng ta trả thù loài người mà thôi.

- Ta đích xác không có bất cứ chứng cớ nào, đây hoàn toàn là những suy đoán của ta. Nhưng những lúc thế này hoàn toàn không cần chứng cứ. Ta chỉ cần 1 lý do để chối bỏ trách nhiệm, 1 lý do để đề phòng mà thôi.

2 người lại nhìn nhau thật sâu. Tất cả đều tự hiểu trong lòng. Cuộc chiến này không phải là điều ngẫu nhiên mà là tất nhiên. Hồn linh rõ ràng vượt trội hơn hẳn hồn hoàn, sức dụ hoặc với hồn sư là cực kỳ to lớn

Nhưng mà không đến tận cùng của sự sống hay cận kề cái chết thì có hồn thú nào cam tâm tình nguyện đi làm hồn linh, chịu sự gò bó. 

Nhất là thực lực càng cao thì càng khó trở thành hồn linh trong khi đó ai không muốn có hồn hoàn mạnh mẽ cơ chứ. 

Trong cái tình trạng sói nhiều thịt ít như vậy, không khó đoán tương lai sẽ có 1 âm mưu cực kỳ to lớn nhằm vào hồn thú. Đó cũng chính là mở đầu của đấu la 3. Cũng có thể coi như tương lại không thể tránh khỏi.

Đây có lẽ là dòng chảy lịch sử không thể nào chối bỏ.

Do đó có thể nói cuộc chiến này là ngẫu nhiên mà cũng là tất nhiên là lẽ đó.