Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân - Chương 12: Thế giới mạt thế (1)





Người dịch: Bunny crusher


***


Hàn Yên Yên không có đồng hồ nên không rõ chính xác đã qua bao lâu, tính ra có lẽ đã tầm 10 giờ tối.


Hàn Yên Yên đói lả.


Vốn dĩ trong ba lô của cô có đồ ăn, nhưng bị Đinh Nghiêu thu đi rồi. Lúc ở trên xe chờ chiến đội thanh trừng, ông tài xế đã đưa cho cô một cây lạp xưởng ăn lót bụng. Lúc này cô đói kinh đi được, một mình xử trọn hai cái màn thầu.


Cô tắt đèn đứng tựa cửa sổ, vừa ăn màn thầu kẹp thịt, vừa nhìn dòng người phía dưới. Dưới lầu một mảnh đen tuyền, chỉ le lói chút ánh đèn treo ở cửa khu ký túc xá. Người của Chiến đội tụ tập tại khu đất trống, Đinh Nghiêu đang đứng giữa vòng tròn nói chuyện. Không nghe rõ được Đinh Nghiêu đang nói gì, chắc đây là cuộc họp mà anh đã đề cập tới.


Hàn Yên Yên ăn hai màn thầu và một hộp thịt, ăn đến mức dạ dày trướng lên. Ngay cả ngón tay cũng liếm sạch sẽ. Chuyện không có tiền đồ như thế này, nếu là cô lúc trước tuyệt đối không làm. Nhưng ba ngày ở thế giới này, chỉ duy nhất ngày đầu tiên được ăn thịt, ngày hôm qua lẫn hôm nay đều phải dựa vào bánh quy và màn thầu lạnh chống đói.


Chỉ với chừng này thịt, giờ nếu Đinh Nghiêu đứng ở đây, bất kể anh có đưa ra yêu cầu gì có lẽ cô cũng đều đáp ứng. Tính ra cô vẫn chưa thật sự bị đói đến lả người, nhớ tới những người đói đến cơ thể vàng vọt hai mắt xanh xao, Hàn Yên Yên mới thật sự lý giải được tại sao những cô gái đó có thể vì hai bịch bánh quy mà chấp nhận bán thân.


Chỉ là phòng này có vẻ khá nhỏ. Vừa nghĩ đến trong điều kiện đơn sơ như vậy, cô sắp trao đi cái ngàn vàng của mình cho Đinh Nghiêu, Hàn Yên Yên thấy hơi mất mát. Phụ nữ luôn có chút cảm tính, bất kể mục đích của cô chỉ vì công lược người đàn ông này, cô vẫn không hy vọng điều kiện ngoại cảnh tồi tàn như giờ.



Nếu Đinh Nghiêu có thể chờ được cho tới khi trở lại căn phòng xa hoa cực lớn ở Nam Lăng kia thì tốt rồi. Hàn Yên Yên có chút tiếc nuối tưởng tượng.


Nhưng cô biết Đinh Nghiêu sẽ không chờ đợi. Đàn ông không giống với phụ nữ, sẽ không đối với loại sự tình như vậy còn phải thêm vào chút hoàn cảnh lãng mạn, đàn ông càng hy vọng nhanh chóng giải quyết nhu cầu khi tới lúc. Cái liếc mắt trước khi xuống lầu của Đinh Nghiêu đã biểu đạt rõ ràng ý tứ của anh. Hôm nay, vào buổi tối, anh sẽ ngủ với cô.


Không nói tới Đinh Nghiêu, kỳ thật chính bản thân Hàn Yên Yên lúc này, đang an ổn ngồi trên chiếc giường sạch sẽ, nghĩ tới sự kiện kinh khủng lúc ban ngày, lúc ấy chỉ cần một bước sơ sẩy là chết, và cả thanh âm gào rống đáng sợ mà tang thi biến dị phát ra trong nhà máy hồi nãy, cũng muốn túm Đinh Nghiêu lên lầu, cưỡi anh, làm anh, lấy tình dục cưỡng chế sợ hãi nơi đáy lòng.


Sợ hãi là bản năng loài người, tình dục cũng là bản năng loài người. Có đôi khi cái sau có thể tiêu trừ cái trước.


Với người như Đinh Nghiêu mà nói, ảnh hưởng của việc kích thích tuyến thận càng dễ dàng giảm bớt thủ đoạn công lược.


Không khí yên lặng đột ngột bị tiếng gõ cửa phá vỡ. Tài xế của Đinh Nghiêu đẩy cửa vào thăm dò: “Sao lại không bật đèn.”


Hàn Yên Yên nói: “Dụ muỗi.” Đứng dậy bật đèn lên.


Người kia hỏi: “Ăn cơm chưa?”


Hàn Yên Yên: “Ăn rồi.”



“Bọn họ đã sửa xong máy bơm nước và máy nước nóng, có thể tắm được rồi.” Người kia nói, “Chỗ kia là phòng tắm công cộng. Bọn họ đang tắm ở đó, tầng này không có phụ nữ, cô chờ chúng tôi tắm xong hẳn đi.”


Đây là một tin tốt, ít nhất lần đầu với Đinh Nghiêu đỡ phải mang một thân vừa chua vừa thối.


Người kia rời đi, Hàn Yên Yên xoay người mới phát hiện trên giường còn đặt khăn lông, xà phòng và sữa rửa mặt. Có lẽ tất cả đều do Đinh Nghiêu tự thân mang theo, quả đúng là không có dị năng nào tiện lợi hơn dị năng không gian. Thật khiến người khác ngưỡng mộ.


Dù sao cũng chẳng còn chuyện gì khác, vẫn phải chờ. Hàn Yên Yên tắt đèn, tựa vào cửa sổ nhìn xuống dưới. Thanh âm phía dưới truyền lên, mơ mơ hồ hồ, không nghe rõ ràng.


Chiến đội tan họp, Đinh Nghiêu vẫn chưa rời đi, anh trò chuyện cùng vài người ở lại. Tất cả họ đều hút thuốc, Hàn Yên Yên từ trên nhìn xuống không rõ mặt mũi lắm, chỉ có thể nhìn vào màu cam hồng của tàn thuốc, lúc sáng lên lúc chợp tắt, nhưng cô biết rõ ràng ai là Đinh Nghiêu. Dù khoảng cách tới bốn tầng lầu, cô vẫn cảm nhận được khí chất của anh.


Cánh đàn ông này nói là tắm rửa hóa ra thật là tắm rửa. Rốt cuộc mùa hè nóng tới vậy, người nào cũng ngập mùi hôi. Có vài người còn dính máu trên người, bất kể để an toàn cho mình hay người khác, kì cọ sạch sẽ vẫn yên tâm hơn.


Một đám người tắm rất nhanh, Hàn Yên Yên chẳng phải chờ lâu, Đinh Nghiêu còn đang nói chuyện ở dưới lầu, tài xế đã tới gõ cửa: “Cô có thể đi tắm rồi.”


Hàn Yên Yên lên tiếng đáp lại, thân không nhúc nhích.


Cánh đàn ông dưới lầu đột nhiên cười rôm rả, Hàn Yên Yên còn mơ hồ nghe thấy hai chữ “mỹ nữ”. Cô thấy Đinh Nghiêu bỗng ngẩng đầu, nhìn lên lầu liếc mắt một cái.


Đại khái là tất cả mọi người đều biết tối hôm nay Đinh Nghiêu muốn ngủ với cô cho nên mới ồn ào. Khóe miệng Hàn Yên Yên run rẩy, lấy khăn lông và đồ tắm đi phòng tắm công cộng.


Phòng tắm ở đầu kia của hàng lang, phòng chia làm hai phần, mỗi bên sáu gian, tổng cộng có mười hai gian phòng tắm, ở giữa đặt một ghế gỗ dài. Cửa gian làm bằng gỗ che tới đầu gối, nhìn qua khá cũ kĩ.


Hàn Yên Yên cởi hết quần áo giày dép đặt lên ghế gỗ. Tất cả mọi người đều biết cô là người phụ nữ của Đinh Nghiêu, cô không cần phải lo sẽ có người nhân cơ hội tới trêu ghẹo.


Không ai dám cả.


Mở chốt vặn, vòi hoa sen chảy ra nước ấm. Thủ hạ Đinh Nghiêu cứ như giỏi toàn diện vậy. Họ có thể đánh giết, còn có thể sửa máy nước nóng!


Hàn Yên Yên nhớ tới chiến đội Lôi Đình trong căn cứ còn có thể thu hoạch một lần cả lúa mạch lẫn lúa gạo. Đinh Nghiêu tạo một chiến đội, còn cải cách chiến đội thành một xã hội tự cung tự cấp thu nhỏ. Thậm chí dù thành Nam Lăng này có tê liệt, chiến đội


Lôi Đình chắc chắn có thể độc lập sống sót.


Hàn Yên Yên vừa chà rửa thân thể kĩ càng, vừa nghĩ rốt cuộc Đinh Nghiêu là dạng người gì, cô nên đối phó với người này như thế nào.