Ánh mắt người đàn ông nhìn cô quá kỳ quái, giống như gặp lại người quen cũ đã xa cách.
Mạnh Thành Duyệt chần chừ một lúc, nói: "Chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
Lúc này, một thanh niên mặc vest màu đen vội vàng chạy tới, sắc mặt hoảng loạn, cung kính dò hỏi: "Thẩm tổng, ngài không sao chứ?"
"Không có việc gì." Người đàn ông liếc mắt nhìn về phía Mạnh Thành Duyệt.
Lại lần nữa nhìn thẳng nhau, Mạnh Thành Duyệt không thấy được ánh mắt giật mình vừa rồi nữa, thay thế vào là lạnh nhạt tự nhiên.
Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh: "Là nhờ bạn học này."
"Tôi tên là Thẩm Diễm Lễ, đây là danh thiếp của tôi." Ngón tay người đàn ông thon dài, làn da toát lên vẻ bệnh tình tái nhợt.
Mạnh Thành Duyệt tiếp nhận danh thiếp.
Thẩm Diễm Lễ.
Giáo sư giảng dạy khoa tài chính Thẩm Diễm Lễ? Một doanh nhân trẻ rất nổi tiếng, Mạnh Thành Duyệt đã nghe qua tên anh.
Đôi chân dài dưới quần tây nhìn qua rất bình thường, hẳn là chân giả, xuất phát từ lễ phép, Mạnh Thành Duyệt chỉ nhìn lướt qua rồi không nhìn nữa.
Điện thoại báo có cuộc gọi "Tạ Chấp Châu"
Mạnh Thành Duyệt nhấc máy: "Thiếu gia."
Đầu kia điện thoại vang lên âm thanh không kiên nhẫn: "Mạnh Thành Duyệt, cô ở đâu?"
"Cửa tàu điện ngầm."
"Chú Vương đỗ xe ở đâu cô không biết?"
"Anh không phải nói tôi tự đi về sao."
"Cô nghe lời như vậy lúc nào? Tôi bảo cô đêm nay ngủ cùng tôi cô ngủ hay không?"
".........."
"Mau trở về" Anh cúp điện thoại.
Mạnh Thành Duyệt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: "Thẩm tiên sinh, tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại."
Biểu cảm trên mặt Thẩm Diễm Lễ rất nhạt, không nhìn ra dấu vết cố ý thu liễm: "Hẹn gặp lại."
Mạnh Thành Duyệt nghĩ thầm, vừa rồi anh ta thực sự nhận sai người.
"Duyệt Duyệt, mau lên xe." Chú Vương ngừng xe bên người cô.
"Cháu tới đây."
Trì hoãn một lúc như vậy, đã 6 giờ rồi, sợ tiểu bá vương ở ghế sau lại chút giận lên cô, trên đường đi Mạnh Thành Duyệt không lên tiếng.
Đại viện Tạ gia ở một khu riêng, nằm trên một trong những con phố lâu đời nhất Bắc thành. Ngõ nhỏ này từng là nơi ở của vương công quý tộc, sau khi mọi người đều bình đằng con phố này cũng mở ra cho người đi bộ. Người hướng dẫn du lịch thần thái phấn khởi mà kể lại lịch sử quốc gia, không quên ca ngợi tổ quốc, du khách nghe rất phấn khích.
Phía trước có một đoàn du lịch, chú Vương nhường đường cho người đi bộ, ngừng xe ở ven đường.
Du khách chụp ảnh ở ven đường hỏi bạn đồng hành: "Woa, đây có phải rất lịch sự không?"
"Đây là ảo ảnh!"
"Tôi thấy bề ngoài đều giống ống xả điều hòa, vậy thôi."
"Đâu có giống? Logo của người ta khác nha."
"Xe không quan trọng, nhìn biển số xe một chuỗi 8, biển số xe mới là đỉnh!"
Nhìn giao thông tắc nghẽn, Tạ Chấp Châu lên tiếng: "Dừng ở đây đi, đi bộ về."
Chú Vương: "Được."
Ngõ nhỏ loanh quanh lòng vòng, nhìn thì gần, nhưng đi bộ không gần.
Nhà giàu mới nổi cố ý phô trương, hào môn thế gia cố ý khiêm tốn, Tạ Chấp Châu tựa như tâm huyết dâng trào, muốn phô trương khiêm tốn của Tạ gia, vẫy một chiếc xe, đi về nhà.
Mạnh Thành Duyệt nghĩ thầm, còn nói muốn tự đi về.
Tới đại viện Tạ gia, Mạnh Thành Duyệt cúi đầu nhìn Tạ Chấp Châu nghịch điện thoại, không quản anh, lấy chìa khóa mở cửa, chuẩn bị về phòng.
Gáy bị một mảnh giấy đập trúng.
"........." Lại vứt rác bừa bãi.
Trong nháy mắt Mạnh Thành Duyệt xoay người nhặt mảnh giấy, mảnh giấy thứ hai bay tới, đúng lúc cô cúi người, cổ áo mở rộng, mảnh giấy lập tức chui vào cổ áo cô.
Tạ Chấp Châu "..........."
Mạnh Thành Duyệt mím chặt môi, gương mắt thở sâu: "Thiếu gia, tôi tức giận rồi."Cô kéo cổ áo ra, muốn lấy mảnh giấy ra, đầu ngón tay chạm vào một bàn tay to khác.
Tạ Chấp Châu không nghĩ nhiều, tay nhanh luồn vào trong áo, khi đụng tới mảnh giấy, bản thân mới sửng sốt, sau đó như ý thức được cái gì, lập tức thu tay lại.
Mặt thiếu niên đỏ hồng nhạt, tức muốn hộc máu nói: "Tự mình làm!"
Làm cái gì mà làm, không phải ở trong tay anh sao?
Mạnh Thành Duyệt thở ra.
Vài giây sau, cô cảm thấy.
- ---- anh lấy mảnh giấy đó ở đâu?
Mạnh Thành Duyệt: "............"
"Duyệt Duyệt đã về rồi, rửa tay ăn cơm đi." Dì Lâm cầm nồi nhìn: "Thiếu gia đâu?"
Mạnh Thành Duyệt kéo cổ áo lên: "Phát giận về phòng rồi."
Dì Lâm hạ giọng: "Lại tức giận sao?"
Mạnh Thành Duyệt nghĩ lại: "Chưa từng vui vẻ quá đi."
Dì Lâm buồn cười: "Hình như vậy."
Thời điểm buổi tối lúc thu dọn túi xách, nhìn đến danh thiếp Thẩm Diễm Lễ.
Ánh mắt anh ta, thực sự chỉ là nhận sai người sao?
Mạnh Thành Duyệt cho rằng cô với Thẩm Diễm Lễ sẽ không có liên quan.
Không nghĩ rằng, ngày hôm sau lại gặp được anh ta.
Lần này Thẩm Diễm Lễ không ngồi trên xe lăn, tay anh cầm nạng, tư thế thẳng tắp, không nhìn ra chân anh có vấn đề gì.
Nhìn thấy cô, Thẩm Diễm Lễ rũ mắt cười: "Mạnh Thành Duyệt?"
Thân phận của anh có thể nhớ tên cô, Mạnh Thành Duyệt cũng không cảm thấy kỳ quái, gật đầu chào hỏi: "Thẩm tiên sinh."
Nhìn ra được, Thẩm Diễm Lễ là người tâm tư kín đáo khó dò. Ngày hôm qua cô nhìn thấy anh khiếp sợ như vậy, giờ phút này thế mà lại có thể thu liễm giấu cảm xúc sạch sẽ.
"Ngày hôm qua thật cảm ơn cô, giữa trưa cùng nhau ăn cơm được không?" Anh cười cười: "Tư vị thiếu tình người thật không dễ chịu."
Tư vị thiếu tình người, xác thật không dễ chịu.
Ở Tạ gia nhiều năm như vậy, Mạnh Thành Duyệt rất hiểu.
Cô không hề chần chừ: "Được."
Thẩm Diễm Lễ chọn quán rất yên tĩnh, Mạnh Thành Duyệt chưa bao giờ biết phố xá sầm uất còn cất giấu một nhà hàng như vậy. Ngồi trong phòng có thể thấy hồ nước nhân tạo bên ngoài, nước suối chảy quanh núi giả phát ra âm thanh leng keng, có ý cảnh khác.
Khu vực này tấc đất tấc vàng, có thể mở nhà hàng ở nơi này, còn cải tạo hoa viên trong nhà với diện tích rộng, có thể thấy thực lực của ông chủ nhà hàng.
"Đây là mục đích lần này tôi tới Bắc Thành." Thẩm Diễm Lễ nói, "Đây là hạng mục mới của công ty chúng tôi, còn chưa bắt đầu hoạt động, cô là một trong những người đầu tiên trải nghiệm."
Mạnh Thành Duyệt không hiểu ý tứ lời nói, chỉ gật đầu "Vâng".
Trước khi đến, Thẩm Diễm Lễ đã gọi xong đồ ăn.
Bồ câu bé nướng, xá xíu, gà mỡ hành, đều là những món ăn nổi tiếng ở Lâm thành.
Mạnh Thành Duyệt chưa đi Lâm thành, cũng không biết đồ ăn nổi tiếng ở Lâm thành là hương vị gì, chỉ cảm thấy bàn đồ ăn thật tinh xảo mỹ vị, cô rất thích. Giống như đã nếm thử qua trong giấc mơ.
Ăn cơm xong, trợ lý của Thẩm Diễm Lễ đẩy xe lăn vào. Anh hẳn không thể đứng lâu, vừa rồi Mạnh Thành Duyệt chú ý thấy lúc anh đi đã cố hết sức.
Chân Thẩm Diễm Lễ không phải ngoài ý muốn, ba năm trước tin tức kia rất chấn động, chân của anh bị đối thủ cạnh tranh mua chuộc lái xe gây nên. Đối phương vốn dĩ muốn đẩy anh vào chỗ chết, may mắn có vận khí tốt thoát chết một phen.
Thật ra trợ lý anh là vệ sĩ, ngày hôm qua Mạnh Thành Duyệt đã gặp. Hôm nay lại gặp, vệ sĩ rất chuyên nghiệp, luôn bảo trì cảnh giác, trừ khi là Thẩm Diễm Lễ tự mình biến mất, nếu không không có khả năng không chu toàn.
Điều này làm Mạnh Thành Duyệt càng tò mò.
Người có khuôn mặt giống cô rốt cuộc là người nào, có thể làm người đàn ông bình tĩnh như vậy mất khống chế.
Mạnh Thành Duyệt không có thói quen tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, sau thời gian ngắn tò mò, cô không hề nghiên cứu sâu, cứ như bình thường đi học ở trường.
Tan học xong, mấy nữ sinh đi thư viện.
Ngô Mạn Mạn không ngăn được tò mò: "Duyệt Duyệt, người đưa cậu đến cổng sau lúc giữa trưa, soái ca này là ai thế?"
Ngô Mạn Mạn lớn lên mập mạp, là bạn quen xã giao, Mạnh Thành Duyệt ít nói, không thể kết bạn, bởi vì cô không quan tâm đám nữ sinh này.
"Không quen biết, lúc trước giúp anh ấy một lần, mời cơm tôi để cảm ơn."
"Hả? Cậu đây là vận khí gì, tùy tiện giúp người làm niềm vui có thể gặp được người đẹp trai như vậy!" Ngô Mạn Mạn so sánh: "Nhưng tớ vẫn thích nhan sắc Tạ Chấp Châu hơn, chủ yếu là có tiền tùy hứng, tinh lực tràn đầy! Lớn lên vừa cao vừa đẹp trai, lại còn chơi bóng rổ giỏi!"
Nữ sinh bên cạnh cười to: "Lại còn so sánh."
Ngô Mạn Mạn thở dài: "Chính là lãnh đạm một chút. Nếu yêu đương, vẫn nên là soái ca thành thục đi, nhìn ôn nhu nho nhã, tương đối sẽ thương mình."
Nữ sinh cười đến đau bụng: "Hai soái ca không quen biết cô, cô còn kén chọn? Nếu tôi phải chọn, tôi sẽ chọn cả hai!"
"Nói như người ta có thể coi trọng cô!"
"Ôn nhu nho nhã không nhất định sẽ thương vợ, cũng có khả năng là biến thái! Các cô còn nhớ bộ phim điện ảnh nước H mới phát hành hai ngày trước không? Nam chính phú nhị đại là sát nhân chính là tâm ma ám ảnh tôi!"
So sánh, vẫn là nên chọn giáo thảo cao lãnh đi!
Cao lãnh.......
Mạnh Thành Duyệt không có biện pháp đem Tạ Chấp Châu cùng hai chữ "Cao lãnh" đặt cùng nhau. Nhưng các nữ sinh nhất trí cho rằng anh cao lãnh khó tiếp cận. Khiến cho cô bắt đầu hoài nghi, đối với hai chữ này chính mình có hiểu lầm gì không.
Nhắc đến vị giáo thảo này, mấy nữ sinh hăng hái: "Tạ Chấp Châu thật soái a, dáng người cũng rất tốt! Eo kia, má ơi, so với tôi còn mỏng hơn! Cũng không biết có cơ bụng không?"
"Có." Mạnh Thành Duyệt buột miệng thốt ra.
???
Các nữ sinh động tác nhất trí nhìn về phía cô đầy nghi hoặc.
Nữ sinh dáng người cao gầy xinh đẹp hỏi: "Cô làm sao biết?"
Mạnh Thành Duyệt: "Nhìn qua."
Ngữ khí cô không có ý khoe khoang, như là đang nói một chuyện bình thường, ngược lại làm người cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Ý tứ này là mỗi ngày đều nhìn??
Ngô Mạn Mạn liếc xéo cô, vuốt chòm râu không tồn tại trên cằm: "Vậy quan hệ hai người rất sâu xa a."
Mạnh Thành Duyệt không giấu giếm cái gì: "Mẹ tôi trước đây là người giúp việc gia đình anh ta."
Người giúp việc là tên lịch sự, nói thẳng là bảo mẫu.
Các nữ sinh nhìn quần áo trên người Mạnh Thành Duyệt mặc đều là thương hiệu quốc tế, khí chất cũng xuất chúng, vẫn luôn cho rằng cô là đại tiểu thư nhà giàu.
Nháy mắt yên tĩnh, Ngô Mạn Mạn "Oa" một tiếng: "Giúp việc nhưng tiền lương cao, họ hàng nhà tôi có người làm giúp việc cho một nhà giàu, mỗi tháng cũng được vài vạn! So với tiền lương chúng ta sau khi tốt nghiệp đại học đều cao hơn!"
"Đúng đúng đúng, tôi có họ hàng cũng làm nghề này, nhưng nhà cô ấy siêu có tiền, con trai lái xe thể thao, người ta chính là vì tiêu khiển."
Thế giới trong mắt các nữ sinh đại học, dường như không giống với thế giới cô đã từng cảm nhận được. Mạnh Thành Duyệt rất vui vẻ khi có thể vào học đại học, điều này giúp cô rốt cục vượt qua được vũng bùn tự ti.
Thật ra lúc trước cô định từ bỏ, bởi vì không muốn nợ Tạ gia ân tình nữa. Nhưng Tạ Chấp Châu nói muốn cô làm tùy tùng, còn uy hiếp cô, nếu dám học chểnh mảng không đỗ đại học liền cút trở về quê đi. Vì muốn ở lại Tạ gia, cô mới không thể không chăm chỉ học tập.
*
Mấy nữ sinh vừa nói chuyện vừa đi đến cửa tàu điện ngầm, một chiếc xe thể thao xinh đẹp dừng ở ven đường hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Cửa ghế lái đẩy ra, chân dài vươn xuống, thiếu niên áo trắng quần đen, dáng người thon chắc, kính râm che nửa khuôn mặt tinh xảo anh tuấn.
Anh gỡ kính râm xuống, tầm mắt dừng thẳng trên người Mạnh Thành Duyệt, thanh âm lười biéng tản mạn: "Nếu không cô đừng về nhà nữa, ở nơi này nói chuyện thêm nửa tiếng nữa?"
Là Tạ Chấp Châu.
Đôi mắt các nữ sinh đều nhìn thẳng. Người lớn lên đẹp, tính tình cũng lạnh lùng!
Từ từ, Tạ Chấp Châu chủ yếu là muốn tới đón Mạnh Thành Duyệt tan học?
"Nói xong rồi." Mạnh Thành Duyệt phất tay từ biệt với các nữ sinh.
Cô do dự một chút, ngồi vào trong xe.
Tạ tiểu bá vương đã bạo lực lạnh với cô một ngày một đêm, bây giờ không biết cọng dây thần kinh nào bị hỏng, đột nhiên chạy tới đón cô.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, theo bản năng chỉnh cổ áo lên trên, dùng bàn tay ấn ấn cổ áo.
Xe thể thao chỉ có hai chỗ ngồi, nếu không cô sẽ không cách anh gần như vậy.
Các nữ sinh còn đang sững sờ tại chỗ.
Ngô Mạn Mạn bất giác: "Nghe ngữ khí của Tạ Chấp Châu, không phải là ăn giấm chúng ta đi?"
"Không thể nào? Tôi lớn lên thẳng như sắt vậy, vừa thấy liền thích soái ca a!"
"Xong rồi, không có cơ hội, Mạnh Thành Duyệt xinh đẹp như vậy, tôi dù sao cũng không có dũng khí cạnh tranh cùng cô ấy."
"Nếu không thể thay đổi, không bằng chúng ta cùng nhau ghép CP giáo thảo hoa khôi đi?"
"Ý tưởng hay!"
Sắc mặt nữ sinh vóc dáng cao gầy bên cạnh khó coi: "Các cậu muốn ghép tự mình ghép, đừng kéo tôi vào." Nói xong nhìn chiếc xe thể thao. ánh mắt tràn ngập ghen ghét, rồi xoay người đi.
Ngô Mạn Mạn mờ mịt: "Cậu ấy đột nhiên phát thần kinh gì?"
"Là thích Tạ Chấp Châu, ngày hôm qua tôi thấy cậu ấy đi tìm Tạ Chấp Châu muốn xin Wechat, bị từ chối."
*
Chiếc xe thể thao này là quà sinh nhật 18 tuổi Tạ lão gia tặng, ngày đó đối với quà tặng gì anh đều không có hứng thú, chỉ muốn chiếc xe này. Mạnh Thành Duyệt không thể lý giải, một chiếc xe, có thể so sánh với gia sản mấy chục tỷ?
Tạ Chấp Châu lấy được bằng lái ngay, ngày hôm sau liền kéo cô, nói muốn đưa cô đi hóng gió.
Khi cô ngồi vào trong xe, sau khi bị anh đưa đi một vòng kinh hồn bạt vía, vẫn là không thể lý giải. Cô nghĩ thầm Tạ đại thiếu gia khả năng là đối với tiền tài không có khái niệm, bởi vì chưa bao giờ thiếu, nhưng đến năm 18 tuổi mới có thể lái xe, cho nên đối với việc này trần ngập chờ mong.
Mui trên nóc xe được buông xuống, tiếng gió vù vù bên tai biến mất, âm thanh hơi mất mát của Tạ Chấp Châu vang lên: "Mạnh Thành Duyệt, về sau cô bị bệnh nhớ gọi tôi, tôi lái xe đưa cô đi bệnh viện."
Mạnh Thành Duyệt: "......."
Nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc của anh, đành phải gật đầu: "Được."