Cộng Sinh - Tử Liễm

Chương 5: ''Mạnh Thành Duyệt, cô cười một cái cho tôi''...




Editor: zjtya_nguyen

*

Sáng ngày hôm sau.

Mạnh Thành Duyệt như thường lệ đi đến giao lộ, không thấy xe chú Vương tới.

Phía sau vang lên một chuỗi âm thanh đinh linh linh chuông xe đạp.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Chấp Châu đi xe đạp, cô liền sửng sốt.

Một chân để lên bàn đạp, chân dài eo thon, sợi tóc hơi loạn, anh nâng hàm dưới: "Lên xe."

Anh là muốn đi xe đạp đến trường?

Mạnh Thành Duyệt nhìn ghế sau xe đạp, thật sự không muốn ngồi lên.

Cô chậm rì rì đi qua ngồi lên, không dám chạm vào quần áo Tạ Chấp Châu, ngón tay nắm vào yên xe.

"Ngồi yên."

"Được."

Tạ Chấp Châu đạp như bay, áo bị gió thổi phồng lên, Mạnh Thành Duyệt ngửi được mùi hương bồ kết trên người thiếu niên, hơi quay mặt đi.

Đi ngang qua sân Trần gia, Tạ Chấp Châu phanh bằng chân.

Nhìn xe đạp trước mặt, Trần Minh Huyễn cả người ngây ra: "Mẹ kiếp! Anh Châu anh không được! Không phải chỉ có chút tiền xăng sao, vì không cho tôi đi nhờ xe thế mà anh đi xe đạp!"

Mạnh Thành Duyệt nghĩ thầm, Tạ thiếu gia chính là tâm huyết dâng trào, giày cao gót mấy vạn anh nói ném liền ném, sẽ không để ý mấy đồng tiền này.

Tạ Chấp Châu quay đầu nhìn cô một cái, cong khóe miệng: "Ông nội nói, phải khiêm tốn làm việc."

"Duyệt Duyệt nói?" Trần Minh Huyễn tỉnh táo tinh thần: "Tôi cũng đi! Nhà tôi không có, tôi đi mua một chiếc."

Mạnh Thành Duyệt: ".........."

Tạ Chấp Châu cười nhạo, điệu cười ẩn chứa quá nhiều ý tứ, phảng phất như cười nhạo người này thiếu suy nghĩ.

Mạnh Thành Duyệt thật ra cảm thấy Trần Minh Huyễn ngay thẳng đáng yêu.

Nhưng mà cô không dám nói trước mặt Tạ Chấp Châu, Tạ đại thiếu gia muốn ghét ai, những người khác mà theo, liền sẽ bị nói thành cá mè một lứa.

Phía trước phải giảm tốc độ để xuống dốc, Tạ Chấp Châu không hề có ý muốn giảm tốc độ, bánh xe xóc nảy, Mạnh Thành Duyệt suýt chút nữa bị ngã ra.

Cô kinh ngạc một chút, phản xạ có điều kiện, ôm chặt eo Tạ Chấp Châu: "Thiếu gia, anh đi chậm một chút!"

"Cái gì?"

"Chậm một chút!"

Anh đột nhiên không chút đề phòng phanh lại, đầu Mạnh Thành Duyệt lập tức đụng vào lưng anh.

Tạ Chấp Châu quay đầu, nhéo mặt cô: "Mạnh Thành Duyệt, cô ăn đậu hũ của tôi?"

Lúc này Mạnh Thành Duyệt mới phát hiện, tay cô ôm gắt gao eo Tạ Chấp Châu, cả người giống con lười treo trên người anh.

".........."

Tạ Chấp Châu rất ghét nữ sinh tới gần anh. Mạnh Thành Duyệt đến nay vẫn nhớ rõ lớp 10 năm ấy, Tống Mỹ Hàm nhào về phía anh, còn chưa đụng tới, Tạ Chấp Châu đã nổi giận lôi đình, hô to: "Mạnh Thành Duyệt! Chạy nhanh kéo cô ta ra cho tôi."

Mạnh Thành Duyệt thu hồi tay: "Rất xin lỗi thiếu gia, tôi vừa rồi cho rằng sắp ngã xuống nên mới ôm anh."

Tạ Chấp Châu cười nhạo một tiếng: "Mạnh Thành Duyệt, cô ở đây học được khá tốt."

Mạnh Thành Duyệt có chút sốt ruột, giải thích: "Tôi thật không phải cố ý."

Tạ Chấp Châu: "Được, cô không phải cố ý."

Mạnh Thành Duyệt: "......."

*

Tạ Chấp Châu yêu thích xe đạp, cho chú Vương nghỉ một tuần.

Mạnh Thành Duyệt ngóng trông yêu thích mới mẻ này của anh nhanh qua đi, cô thực sự không muốn mỗi ngày ngồi trên xe đạp của anh phải lo lắng đề phòng.

Buổi sáng ngày thứ ba, Mạnh Thành Duyệt đề nghị: "Thiếu gia, tôi chở anh đi."

"Được a." Tạ Chấp Châu sảng khoái đáp ứng.

Anh đáp ứng nhanh như vậy, Mạnh Thành Duyệt hoảng hốt, lập tức đổi ý: "Tôi suy nghĩ một chút, cảm giác không chở nổi anh."

"Duyệt Duyệt, ngồi xe tôi, tôi chở em!" Trần Minh Huyễn đạp xe tới, anh thật đúng là mua một chiếc.

Mạnh Thành Duyệt muốn đi.

Đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Tạ Chấp Châu, không dám động.

Trần Minh Huyễn một bước ngồi lên ghế sau xe đạp Tạ Chấp Châu: "Tôi cũng muốn ngồi xe đạp anh Châu, hai ta thay đổi, em đi xe tôi."

"Được!" Mạnh Thành Duyệt như gặp được cứu tinh, lên xe đạp rời đi.

Tạ Chấp Châu: "..........."

"Trần nhị cẩu, cậu mẹ nó cút xuống cho lão tử!"

Nghe được tiếng thiếu niên đằng sau tức giận, Mạnh Thành Duyệt càng đạp nhanh hơn.

"Được, anh còn không phải là sợ tôi cùng anh cướp Duyệt Duyệt sao? Hiện tại tốt, ai cũng không chiếm được."

"Cướp?" Tạ Chấp Châu cảm thấy buồn cười. Tiểu tùy tùng của anh, ai có thể cướp đi?

Trần Minh Huyễn thở dài: "Tình huống nhà em ấy anh cũng biết, ba mẹ tôi khẳng định sẽ không dễ dàng đáp ứng, phiền."

Tạ Chấp Châu: "Tôi thấy cậu là lo lắng nhiều rồi."

Trần Minh Huyễn: "Anh cũng không thích em ấy, chính là chiếm hầm cầu không ị phân*"

*kiểu là chiếm về làm của riêng mà không sử dụng đến í.

Biểu tình Tạ Chấp Châu âm trầm: "Cậu lặp lại lần nữa, ai là hầm cầu?"

"Sai lầm, sai lầm." Trần Minh Huyễn đứng đắn không quá ba giây: "Dù sao cũng là ý tứ kia, anh hiểu mà."

"Cút xuống đi."

"Tôi nói xong liền cút." Trần Minh Huyễn nhẫn nhịn thật lâu: "Anh nói anh, bá chiếm Duyệt Duyệt có ý tứ gì? Anh lại không thể cưới em ấy, ông nội anh khẳng định là phải tìm cho anh một người vợ môn đăng hộ đối, anh không thể nào ----- ai da mẹ nó."

Trần Minh Huyễn bị một chân đạp xuống xe, nằm thành hình chữ X trên mặt đất.

Mặt Tạ Chấp Châu âm trầm: "Muốn tìm tôi cũng sẽ tìm cho cô ấy một người đáng tin cậy, cậu đừng có ý đồ với cô ấy."

"Tôi dựa vào cái gì không thể! Hai người là thiếu niên cùng trường giương buồm xuất phát, tôi đâu?Tôi cùng Duyệt Duyệt là thiếu niên cùng trường mỗi người một phương! Kém hai phân, lão tử không phục!"

Tạ Chấp Châu phát giác Trần Minh Huyễn thật hăng hái, hỏi: "Cậu thích cô ấy ở điểm gì?"

"Tính cách. Dịu dàng, hiểu chuyện, hiếu thuận ba mẹ." Trần Minh Huyễn ngồi dưới đất, ánh mắt si mê: "Hơn nữa anh không cảm thấy, em ấy lớn lên rất xinh đẹp sao?"

Tạ Chấp Châu cười nhạo: "Cậu gọi như kia là xinh đẹp?"

"Không phải một mình tôi, những người khác đều nói như vậy. Đặc biệt lúc em ấy cười rộ lên, rất đẹp."

"Cười?" Thần sắc Tạ Chấp Châu thay đổi thất thường: "Cô ấy cười với cậu?"

Trần Minh Huyễn: "Anh sẽ không phải chưa thấy em ấy cười đấy chứ?"

...........

*

Kết thúc tiết tự học buổi tối hôm sau.

Nhóm lớp đột nhiên có người gửi một liên kết, nội dung là về chuyện Mạnh Thành Duyệt làm bảo mẫu ở nhà Tạ Chấp Châu.

Trong khoảng thời gian gần đây, cứ là nội dung liên quan đến Tạ Chấp Châu thì đều đứng đầu, bởi vì tiêu đề có để tên anh, bài viết này rất nhanh đã được đưa lên trang chủ trở thành bài đăng nóng.

Mạnh Thành Duyệt cũng nháy mắt bị trở thành chủ đề nóng.

[Ba cô bị tai nạn xe cộ không thể làm việc nặng, toàn bộ phải dựa người vợ nuôi gia đình, mẹ cô là bảo mẫu nhà Tạ Chấp Châu, mắc bệnh nên từ chức, trong nhà nợ bên ngoài mấy trăm vạn, cô ấy thế nào mặc Chanel đeo túi Hermes? Mấy thứ này từ đâu ra không cần tôi nói đi.]

[Mọi người đều biết, đối với tiểu bảo mẫu không có mấy nam chủ nhân chịu đựng được, cũng không biết vị nam chủ nhân kia là vị già hay vị nhỏ kia hì hì.]

[Già đi, vị nhỏ kia lớn lên đẹp trai như vậy, muốn tìm nữ sinh ngoắc ngoắc ngón tay tìm được một đống, tìm đến tiểu bảo mẫu làm gì? Nhưng mà ăn dưa thì ăn dưa, không thể không nói Mạnh Thành Duyệt lớn lên thật xinh đẹp, chính là nhân phẩm không dám khen, trong nhà nghèo như vậy còn ham hư vinh.]

[Kiến thức hạn hẹp đi? Kẻ có tiền đều là hai ba con cùng nhau chơi, hắc hắc.]

Mạnh Thành Duyệt nhìn từng bình luận công kích cô, ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy. Cô nỗ lực bình tĩnh, không đi so đo cùng mấy người không rõ thị phi này.

Nhưng bất kể điều tiết thế nào, đều không thể khắc chế được hốc mắt đau đớn.

Cô đi đường điều chỉnh cảm xúc, nhịn xuống không khóc.

Đến một góc tối không ai đi lại, rốt cuộc nhịn không được, ngồi xổm xuống che miệng thấp giọng khóc nức nở.

Khóc thút thít là phương thức phát tiết tốt nhất, lại cũng dễ để lộ yếu ớt nhất.

Cô không thể, cũng không có tư cách yếu ớt.

Mạnh Thành Duyệt hít sâu một hơi, không để cho mình rơi vào loại cảm xúc tiêu cực này nữa.

Điện thoại rung lên, hiện tên "Tạ Chấp Châu".

Cô lau nước mắt, khi nghe máy chớp mắt cái khôi phục biểu tình bình tĩnh: "Thiếu gia."

Âm thanh lười biếng của Tạ Chấp Châu vang lên: "Cô ở đâu?"

"Toilet, lập tức đi ra."

Đầu kia điện thoại im lặng hai giây: "Giọng nói sao lại hơi kỳ quái?"

"Thời tiết có hơi lạnh, mũi không thoải mái."

"Ra đi, mua thuốc đi."

"Tới."

Mạnh Thành Duyệt rất giỏi về che giấu cảm xúc, chỉ cần cô không nói, không ai có thể phát hiện.

*

Buổi sáng ngày hôm sau, Tạ Chấp Châu không đi xe đạp đi học.

Nhiệt độ hạ, anh ngại lạnh.

Tiết tự học buổi tối, Mạnh Thành Duyệt nghiêng đầu nhìn về phía chỗ ngồi Tạ Chấp Châu, nam sinh xa lạ ngồi, đại thiếu gia không có tới.

Sau khi tan học, Ngô Mạn Mạn đuổi theo an ủi: "Duyệt Duyệt cậu đừng buồn, Tôn Mẫn Nhi người kia liền như vậy, tính cách đại tiểu thư, bị nhà chiều hư, chúng ta đều nói cậu ấy rồi."

Mạnh Thành Duyệt: "Được, tôi đi trước."

"Duyệt Duyệt, cậu có phải hay không về sau đều bất hòa với chúng tớ......."

"Không có."

Cô nói không có, nhưng Ngô Mạn Mạn cảm giác, cô lại biến về bộ dáng lạnh như băng không thể tiếp cận lúc mới khai giảng.

Mạnh Thành Duyệt thật ra không muốn cùng những người khác có liên quan. Nếu không phải vì Tôn Mẫn Nhi là cô nhận định bạn bè, cô sẽ không thương tâm như vậy. Cô cho rằng vào đại học, rốt cuộc có thể kết giao bạn tốt, không nghĩ tới vẫn giống như trước đây, ý tốt đều chỉ là ngoài mặt.

Vòng quá lớn, cô cố gắng dung nhập sẽ làm thần kinh chính mình càng căng thẳng, trở nên không biết theo ai. Cô nên duy trì thói quen cô độc, tình nguyện đồng hành cùng cái người ác liệt đến quang minh lỗi lạc Tạ Chấp Châu, ít nhất cô có thể phòng bị, mà không phải như bây giờ, không hề phòng bị bị người tín nhiệm thọc một đao sau lưng.

*

Ngoài cổng trường, chú Vương chờ sẵn, Mạnh Thành Duyệt liếc mắt một cái liền thấy xe.

Trên xe có hệ thống sưởi, gió đêm mát lạnh bị ngăn cách.

"Chú Vương, thiếu gia hôm nay đi đâu."

"Đi công ty một chuyến." Chú Vương biết cô "chuyên nghiệp", chuyện gì cũng sẽ báo cáo với chủ tịch Tạ, sợ cô bị ai bắt nạt: "Loại sự tình này không cần phải nói, dù sao trí nhớ thiếu gia tốt, thi cử chưa bao giờ xảy ra vấn đề."

Điểm này của Tạ Chấp Châu quả thực rất đáng giận, lúc học lớp 12 cô mỗi ngày đều liều mạng đến rạng sáng, trên bàn sách chồng như nhà lầu, Tạ Chấp Châu tùy tiện học, điểm thi đại học còn cao hơn cô mười phần. Khả năng đây là thiên phú, cô học chậm, chỉ có thể dựa vào nỗ lực mỗi ngày đuổi theo.

Sau khi trở về nhà, Tạ Chấp Châu đã trở về, nằm trên ghế sô pha ở phòng khách không biết suy nghĩ cái gì.

Dì Lâm chuẩn bị bữa ăn khuya, Mạnh Thành Duyệt đứng trước bàn: "Thiếu gia, anh không ăn sao?"

"Không ăn."

"Được."

Mạnh Thành Duyệt phát hiện, Tạ Chấp Châu đêm nay không bình thường.

Anh khi thì nhìn cô ngây người, khi thì nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cô, khi thì như sống không còn gì luyến tiếc, có bộ dáng chán sống.

Không hiểu sao có chút.....

Đáng yêu.

Đáng yêu??

Mạnh Thành Duyệt bị từ trong đầu chính mình hình dung làm hoảng sợ.

Tạ Chấp Châu cảm thấy chính mình điên rồi, anh lại mơ thấy Mạnh Thành Duyệt.

Qủy dị, thật là quỷ dị.

Nhất định là chưa nhìn thấy cô cười, muốn nhìn một chút khuôn mặt dối trá của cô cười rộ lên có bao nhiêu xấu.

Không sai, là bởi vì tò mò.

Mạnh Thành Duyệt ăn ngon xong, gương mặt đột nhiên bị người ta bóp chặt, Tạ Chấp Châu đứng bên cạnh, lạnh mặt: "Mạnh Thành Duyệt, cô cười một cái cho tôi."

"Thiếu gia, tôi không muốn cười."

"Vì sao?"

Mạnh Thành Duyệt nghĩ thầm, nhìn anh lúc này bộ dáng hung ác, ai cười nổi.

Nhưng cô không thể nói như vậy: "Không có chuyện gì vui."

"Ai bắt nạt cô?" Tạ Chấp Châu trầm mặt: "Nói sự thật, dám nói dối tôi xử đẹp cô."

Sau khi loại bỏ đám người kia ra hỏi hàng ngũ "bạn bè", hiện tại Mạnh Thành Duyệt rất bình tĩnh. Cô không muốn dựa vào Tạ gia, cũng không muốn cáo trạng với Tạ Chấp Châu để anh trút giận giúp cô, cô muốn dựa vào chính mình để giải quyết vấn đề.

Những người đó nói đều không phải sự thật, chính nghĩa không sợ tà, cô không cần để ý.

"Không ai bắt nạt tôi."

Một cánh tay đặt lên tay vịn ghế ngồi, Tạ Chấp Châu cong lưng, bỗng chốc sát vào mặt cô, Mạnh Thành Duyệt sợ tới mức trốn về phía sau, hô hấp thiếu niên phả lên sườn mặt cô, chọc tai cô nóng lên.

Tạ Chấp Châu bẻ mặt cô, nhìn chằm chằm vào chóp mũi cô hai giây: "Cái mũi biến dài quá, thật xấu."

"..........."

*

Ngày hôm sau lớp học đang diễn ra được một nửa, sắc mặt Tôn Mẫn Nhi đột nhiên trắng bệch chạy ra khỏi phòng học.

Mạnh Thành Duyệt theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tạ Chấp Châu.

Anh tựa vào ghế tựa, một đôi chân dài không có chỗ để, vẫn như cũ là bộ dáng kiêu ngạo tận trời. Nhận thấy ánh mắt cô, đầu anh hơi nghiêng, nghiêng mắt nhìn cô cong cong khóe miệng, trên mặt phảng phất viết "Tiểu gia tuy rằng xác thật đẹp trai nhưng cô cũng không cần nhìn chằm chằm như vậy.

"............"

Nửa giờ sau, diễn đàn xuất hiện một bức thư công khai xin lỗi.

Bài viết thay Mạnh Thành Duyệt giải thích làm sáng tỏ tất cả đều xuất hiện.

Sự tình xoay đảo ngược, bình luận nghiêng về một phía, không ít người theo dõi bài viết "tình cảm chân thật" xin lỗi vì những phát ngôn lúc trước của mình.

Mạnh Thành Duyệt hoài nghi việc này là Tạ Chấp Châu làm.

Sau khi tan học hỏi anh: "Thiếu gia, anh đã đi tìm Tôn Mẫn Nhi sao?"

Tạ Chấp Châu nhếch khóe môi: "Cô nghi ngờ thẩm mỹ của tôi?"

"Tôi không phải ý tứ kia." Mạnh Thành Duyệt thử nói: "Anh nhìn thấy bài viết trên diễn đàn kia?"

"Bài viết cái gì? Không có hứng thú." Tạ Chấp Châu hai tay đút túi: "Tiểu gia tôi đây trăm công ngàn việc, xem bài viết cái gì?" Nói xong xoay người đi.

Không phải anh sao....

Mạnh Thành Duyệt có chút khó hiểu, Tôn Mẫn Nhi vì cái gì bị dọa thành như vậy?

Hướng gió trên diễn đàn cũng đột biến, tất cả đều giúp cô nói chuyện.

Buổi tối về đến nhà.

Mạnh Thành Duyệt tắm rửa xong, đi ra lau tóc, xoay người đụng vào Tạ Chấp Châu dựa vào lối đi nhỏ.

Cô cuống quít lui ra: "Rất xin lỗi thiếu gia tôi không phải cố ý."

Tạ Chấp Châu nghiêng đầu, âm thanh lười biếng hỏi: "Không phải cố ý nhào vào trong ngực?"

"Đúng vậy." Nhưng lại giống như không đúng chỗ nào.

Tạ Chấp Châu gạt tóc ướt, bởi vì động tác của anh, trong không khí mang theo mùi hương xà phòng sạch sẽ.

Không khí yên tĩnh, cô nam quả nữ, hai người đều mới vừa tắm xong, bầu không khí vô tình trở nên ái muội.

Dưới ánh trăng mặt mày thiếu niên thanh tú, đôi mắt so với sao trên bầu trời đêm còn sáng ngời hơn.

Thần sắc anh bình tĩnh: "Hôm nay tâm tình cô tốt sao?"

Mạnh Thành Duyệt hơi giật mình: "Khá tốt." Có người tốt bụng giúp cô làm sáng tỏ, cô không cảm thấy tủi thân.

"Thiếu gia tìm tôi có chuyện gì sao?"

Tạ Chấp Châu cúi đầu, lông mi ở mí mắt hiện lên một mảng bóng, yên lặng nhìn chăm chú vào cô: "Cười một cái."

Tác giả có lời muốn nói: Mạnh Thành Duyệt: ???