Vân Khả Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, anh ta đi ra ngoài, đột nhiên lại xoay người nói: “Anh Lục bị người ta hãm hại, chị có muốn đi xem chút không?”
Tần Lam nghe xong, lập tức tinh thần tỉnh táo, cô ta vội vàng nói: “Nhất đi phải đi xem chút chứ”.
Hiếm thấy Lục Hi bị người ta gài bẫy, náo nhiệt này cô ta không thể bỏ qua.
Hai người ra cửa, lái xe đi tới đường Khúc Giang.
Vân Khả Thiên vừa lái xe, vừa gọi điện cho giám đốc phòng cảnh sát giao thông tỉnh Lưu Thiên Minh, anh ta nói lại một lần nữa nguyên lời của Lục Hi.
Những lời này ở tai người trong nghề vừa nghe liền biết là chuyện gì. Bây giờ đã không cho phép tiến hành xử phạt tại chỗ nữa, mà là viết giấy phạt, bảo đương sự đi nộp tiền phạt ở ngân hàng được chỉ định.
Hơn nữa, tiền phạt đâu có lớn như vậy, Lưu Minh Thiên vừa nghe xong cũng hiểu là tình hình gì, ông ta cũng tức đến ngứa răng.
Ngành ông ta quản trực tiếp lại có chuyện như vậy, còn để cho con trai người đứng đầu Tỉnh ủy phản ánh đến chỗ mình, quan trọng người này còn là bạn của cậu Vân.
Chuyện này nếu truyền tới tai Vân Thắng Quốc, bảo ông ta nghĩ sao về bản thân, năng lực làm việc của mình được thể hiện ở đâu, mặc kệ người dưới quyền ông ta có thể làm ra chuyện này?
Lập tức Lưu Minh Thiên thông báo cấp dưới chuẩn bị xe, cũng thông báo cho đại đội trưởng của đại đội giám sát dẫn người qua.
Một lát sau, khi nhân viên đến đông đủ, Lưu Minh Thiên đích thân dẫn đội, xuất phát hỏa tốc đến đường Khúc Giang.
Vốn dĩ chuyện này không cần phiền toái đến người đứng đầu phòng cảnh sát giao thông, chỉ cần một người trong cục công an ra mặt là được.
Nhưng những người đó cấp bậc quá thấp, Vân Khả Thiên gần như chưa từng tiếp xúc qua với bọn họ, cũng không có cách nào liên lạc, chỉ đành kinh động đến Lưu Minh Thiên.
Nói chuyện điện thoại xong, hai người lái xe đến đường Khúc Giang, nhìn thấy chiếc xe nát của Lục Hi và một chiếc xe cảnh sát đỗ ở giao lộ, cạnh chiếc xe nát của Lục Hi còn có một cảnh sát giao thông đang canh giữ.
Vân Khả Thiên dừng xe, đi tới bên xe Lục Hi, phát hiện anh không ở trên xe, chỉ có hai cô gái xinh đẹp đang ở đó, đầu tiên anh ta có hơi sửng sốt, sau đó hỏi cảnh sát giao thông ở bên cạnh: “Người đâu?”
Cảnh sát giao thông chỉ xe cảnh sát ở phía sau rồi nói: “Ở bên trong, đi qua đi”.
Vân Khả Thiên đi đến bên cạnh xe cảnh sát, xuyên qua cửa kính xe, anh ta nhìn thấy Lục Hi đang ngồi ở hàng ghế sau, bên cạnh là một cảnh sát giao thông trẻ tuổi, chỗ ngồi tài xế đằng trước có một cảnh sát giao thông hơi lớn tuổi, lúc này ba người đều nhìn anh ta.
Vân Khả Thiên vẫy tay với Lục Hi, đánh tiếng chào hỏi: “Anh Lục, tôi tới rồi”.
“Có mang tiền tới không?”, Lục Hi nhàn nhạt nói.
Vân Khả Thiên cười một tiếng nói: “Không mang đủ, đã báo cho người khác, đang đưa đến đây rồi”.