Cự Long Thức Tỉnh

Chương 414




Tên mập chỉ vào Tần Lam ở bàn của Lục Hi nói.



Hai người đi tới trước mặt đám người Lục Hi, người đàn ông mặc vest nói: “Chào cô cậu, tôi là tổng giám đốc Mạnh Hạ của khách sạn này, anh đây khiếu nại trong các cô cậu có người đánh anh ấy, xin hỏi có chuyện này sao?”



Mạnh Hạ nói xong, ngay lập tức Lục Hi không chút do dự chỉ về phía Tần Lam và nói: “Là cô ta làm”.





“Ồ”, Mạnh Hạ quay lại nhìn về phía Tần Lam nói: “Xin hỏi là cô ra tay sao?”



Tần Lam đang ăn, cô ta chậm rãi: “Ừ”.



Hai hàng lông mày của Mạnh Hạ nhướng lên, ông ta nói: “Nếu đã như vậy, cô hãy xin lỗi anh đây, đồng thời bồi dưỡng một khoản tiền thuốc thang nhất định và phí tổn thất tinh thần, khách sạn chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa”.



“Dựa vào cái gì tôi phải bồi thường cho hắn”, Tần Lam vẫn ung dung nói.



Mạnh Hạ cười một tiếng đáp: “Thưa cô cậu, anh Vương Hồng Phúc này chính là khách VIP của khách sạn chúng tôi, là ông tổng của công ty Uy Năng, khiếu nại của anh ấy nhất định chúng tôi sẽ truy cứu”.



“Hắn là VIP của mấy người thì liên quan đếch gì đến tôi?”, Tần Lam hỏi ngược lại.



Lúc này, sắc mặt Mạnh Hạ trầm xuống nói: “Cô gái này, cô phải biết khách sạn này có một phần của anh Đồ đấy”.



“Anh Đồ? Không quen”, Tần Lam gắp thức ăn nói.



Mạnh Hạ nghe xong liền sửng sốt, sau đó ông ta chậm rãi nói: “Tôi nói này, ngay cả anh Đồ mấy người cũng không coi ra gì đấy chứ?”



“Anh Đồ anh Cẩu chó má gì đó bảo hắn cút sang một bên, đừng quấy rầy bà đây ăn cơm”, Tần Lam quăng đũa đáp.



Mạnh Hạ thấy vậy, ngay lập tức ông ta cười lạnh nói: “Rất tốt, nếu đã như vậy thì mấy người đừng hối hận”.



Nói xong, Mạnh Hạ lấy điện thoại ra gọi.



Trong lòng Mạnh Hạ đã vô cùng tức giận.



Vương Hồng Phúc này hàng năm thường bao phòng tổng thống trong khách sạn, chi tiêu rộng rãi, là vị khách hào phóng của khách sạn. Còn đám người Lục Hi ông ta chưa từng thấy qua, không giống như người thường xuyên đến nơi cao cấp. Nghiêng về phía ai, cái này cũng cần nói sao?



Nhưng đám người này lại không cho anh Đồ mặt mũi, ông ta có chút nghĩ không thông, danh tiếng của anh Đồ vang khắp đường phố Tây Bắc, ông ta không tin mấy người này chưa nghe nói qua.



Xem ra đối phương không tin nơi này có liên quan đến anh Đồ. Nhưng bọn họ sẽ biết ngay, đắc tội với anh Đồ là chuyện kinh khủng đến nhường nào.



Lúc này, điện thoại được kết nối, bên trong truyền ra một tiếng “A lô”.



“Là anh Cửu phải không?”, Mạnh Hạ liền nịnh nọt nói.



Với thân phận của ông ta, căn bản không có tư cách liên lạc trực tiếp với Phù Đồ, cùng lắm chỉ có thể gọi điện thoại cho Hoàng Cửu.



Chỉ nghe thấy Hoàng Cửu nói chuyện trong điện thoại: “Phải, có chuyện gì?”



“Là như này thưa anh Cửu, ở đây có mấy người đánh khách VIP của chúng ta bị thương, tôi bảo bọn họ nói xin lỗi, nhưng bọn họ không chịu. Tôi nhắc đến anh Đồ, đối phương lại không cho chút mặt mũi nào. Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành kinh động đến anh Cửu”, Mạnh Hạ nhanh chóng nói.