Cự Long Thức Tỉnh

Chương 415




“Còn có chuyện này sao?”, Hoàng Cửu nói.



Mạnh Hạ nghe xong vội vàng đáp: “Chính xác là như vậy thưa anh Cửu, sao tôi dám lừa gạt anh chứ”.



“Được rồi, ông chờ tôi ở đó, tôi lập tức tới ngay”, nói xong, Hoàng Cửu liền cúp điện thoại.





Mạnh Hạ cất điện thoại, ông ta nhìn Tần Lam cười lạnh nói: “Hy vọng lát nữa mấy người đừng sợ tè ra quần. Đây là khách sạn cao cấp, thấy thì rất bất lịch sự đấy”.



Tần Lam vẫn đang ăn, cô ta thản nhiên nói: “Ai tè ra quần còn chưa biết đâu”.



“Thứ ngoan cố”, Mạnh Hạ cười lạnh một tiếng.



Đừng nói đến anh Đồ, bây giờ anh Thất, anh Cửu, anh Nhị Thập Nhất chỉ cần giậm chân một cái cũng khiến toàn bộ thành phố Tây Kinh run sợ, bọn họ đều là nhân vật cực kỳ kinh khủng.



Đợi lát nữa một đám không biết sống chết này gặp được anh Cửu rồi thì sẽ biết thế nào gọi là sợ hãi.



Nói xong lời này, Mạnh Hạ kéo Vương Hồng Phúc qua khu nghỉ ngơi bên cạnh, ông ta nói với gã: “Giám đốc Vương, không cần lo lắng đâu. Đợi lát nữa anh Cửu tới rồi, đám người này sẽ chết rất khó coi, anh cứ chờ mà xem”.



Vương Hồng Phúc vừa chạm vào cái đầu heo của mình, gã hung hãn nói: “Nhất định tôi phải giẫm đạp cô ta một trăm lần mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng”.



“Chỉ cần thể lực của giám đốc Vương có thể theo kịp, mười ngàn lần cũng được ấy chứ”, Mạnh Hạ cười nói.



Còn bên này, đám người Lục Hi vẫn đang ăn liên tục, giống như không hề có chuyện gì xảy ra.



A Đóa chẳng hiểu gì, còn những người khác đương nhiên biết Phù Đồ ở trước mặt Lục Hi chẳng có thân phận gì, vì vậy cũng không có ai lo lắng.



Không bao lâu đã nhìn thấy Hoàng Cửu dẫn theo hai người từ đại sảnh đi vào.



Mạnh Hạ vừa nhìn thấy liền vội vàng cười híp mắt ra nghênh đón.



“Anh Cửu, anh tới rồi”, Mạnh Hạ cười nịnh bợ.



Dường như ở cùng Phù Đồ đã lâu nên Hoàng Cửu mặt đầy lạnh lùng, hắn ta gật đầu một cái rồi hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”



Mạnh Hạ lại thêm dầu thêm mỡ kể lại một lần, đồng thời chỉ vào Vương Hồng Phúc đang ở khu nghỉ ngơi.



Sau đó, Mạnh Hạ liền dẫn Hoàng Cửu đi về phía bàn của Lục Hi.



Còn chưa đi đến bàn, Mạnh Hạ liền phách lối nói: “Này các cô cậu, nếu mấy người có bản lĩnh thì đứng trước mặt Hoàng Cửu mà phách lối đi, Mạnh Hạ tôi thật sự phục mấy người luôn”.



Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên toàn thân Hoàng Cửu chấn động, hắn ta lập tức tiến lên hai bước, đi gần đến trước bàn, hắn ta liền cúi người chào: “Anh Lục”.



Trong miệng Lục Hi còn đang nhai thức ăn, một tiếng “ừ” vang lên không rõ.



Mạnh Hạ mặt mày ngơ ngác, không biết đây là tình huống gì.



Lúc này, Hoàng Cửu mới đứng thẳng người, lạnh lùng nói với Mạnh Hạ: “Ông nói là bàn này có người đã đánh khách quý kia?”



Mạnh Hạ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy anh Cửu, mấy người này vô cùng phách lối, ngay cả anh Đồ cũng mặc kệ, anh nhìn xem khách quý của chúng ta bị đánh thành cái dạng gì”.



Mạnh Hạ lắc đầu, dáng vẻ đau đớn nhức óc.



Lúc này, Hoàng Cửu không nói hai lời liền đấm vào bụng Mạnh Hạ, lập tức Mạnh Hạ đau đớn cong như con tôm, nước mắt giàn giụa trên mặt.

“Đánh chết mấy tên phế vật này cũng không oan”.