Cự Long Thức Tỉnh

Chương 417




Lúc này, Lục Hi mới đặt đũa xuống, anh lau miệng, chậm rãi nói.



“Cái tên ngu xuẩn Vương Hồng Phúc này ỷ vào mình có chút tiền, uống tý rượu liền không biết trời cao đất dày, dám công khai trêu đùa người của tôi. Còn ông thì sao? Vì để bảo vệ tên mập chết bầm này, chưa hỏi phải trái đúng sai đã ỷ vào thế lực của khách sạn để uy hiếp chúng tôi, ông còn ngu xuẩn hơn hắn ta. Đây cũng là bài học mấy người đáng phải nhận”.



Lục Hi nói xong, anh lại nói với Hoàng Cửu: “Đưa bọn họ đi, đừng ảnh hưởng tâm trạng tôi ăn cơm”.



Hoàng Cửu lập tức gật đầu, hắn ta sai hai tên thuộc hạ kéo hai người ra ngoài, kéo thành một đường máu trên đất.





Khách ăn trong khách sạn nhìn cảnh này liền khiếp sợ, người nhát gan cũng bị dọa sợ sắp khóc.



Trong nháy mắt, khách bỏ chạy không còn một ai.



Lục Hi lắc đầu nói: “Thật chẳng ngon miệng nữa”.



Miệng nói như vậy, nhưng tay anh lại vung đũa bắt đầu ăn.



Mọi người nhìn thấy, mặt đầy ý cười.



Không bao lâu, Hoàng Cửu quay lại, hắn ta kính cẩn đứng bên cạnh Lục Hi.



Lúc này, nhân viên phục vụ đi tới đổi bát đĩa, Hoàng Cửu liền nhận lấy rồi đuổi nhân viên phục vụ đi, hắn ta đích thân thay đĩa thức ăn thừa đổi thành đồ mới cho đám người Lục Hi.



Hoàng Cửu làm công việc phục vụ không một chút qua loa, trong lòng không những không khó chịu, thậm chí còn cảm thấy thật vinh quang.



Có thể phục vụ cho anh Lục, không phải ai cũng có cơ hội như vậy.



Lại ăn thêm hơn nửa tiếng nữa, mọi người gần như quét sạch thức ăn trên bàn. Những món này phần lớn đều rơi vào bụng Lục Hi, bàn về sức ăn thì những người này quả thực kém xa anh.



Nhìn thấy mọi người ăn uống no say, Lục Hi vỗ bụng nói: “Được rồi, nên về nhà thôi”.



Lúc này, Vân Khả Thiên nói: “Anh Lục, nhìn anh hôm nay vui vẻ như vậy, chúng ta đi hát một chút được chứ?”



Lời của Vân Khả Thiên lập tức được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt.



Đặc biệt là Tần Lam và Hoắc Tư Duệ, hai người đều hô hào phải đi.



Lục Hi thấy vậy, anh bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Được rồi, Hoàng Cửu sắp xếp đi”.



Hát hò Lục Hi cũng chẳng có vấn đề gì, Phù Đồ đang giúp anh quản lý câu lạc bộ lớn nhất Tây Kinh đó.



Hoàng Cửu nhanh chóng gọi điện thoại, một lát sau hắn ta nói: “Anh Lục, đã sắp xếp xong xuôi ạ, bây giờ cúng ta đi đến câu lạc bộ giải trí Đỉnh Thiên, phòng VIP cao cấp đã được dọn cho anh rồi”.



Lục Hi gật đầu nói: “Vậy được, chúng ta xuất phát. Hôm nay ông đây sẽ cố gắng mời mọi người”.



Dù sao đi đến nơi đó cũng không cần tiêu tiền, Lục Hi không thành vấn đề.



Mọi người đứng dậy, hết sức phấn khởi đi ra ngoài.



“Hình như còn chưa trả tiền đâu”.



Lục Hi mặt đầy đau đớn đi về phía quầy chuẩn bị trả tiền.



Lúc này, Hoàng Cửu liền vội vàng nói: “Anh Lục, khách sạn này có cổ phẩn của anh, không cần phải thanh toán đâu”.



“Sao tôi không biết có cổ phần của mình?”, Lục Hi buồn bực nói.



“Là như này, khách sạn đây chủ động yêu cầu anh Đồ đầu tư cổ phần, vì vậy trong đây có cổ phần của anh”, Hoàng Cửu kính cẩn nói.