Cự Long Thức Tỉnh

Chương 416












Hoàng Cửu nói xong liền đá một cước vào mặt Mạnh Hạ, ông ta bị đá bộp một tiếng rồi ngã xuống đất, nhất thời khuôn mặt bị trầy da sứt thịt, máu tươi giàn giụa.





“Anh Cửu, thế này là sao?”



Mạnh Hạ ngã xuống đất, ông ta dùng âm thanh yếu ớt nói.



Một quyền một cước của Hoàng Cửu thiếu chút nữa muốn đòi mạng của Mạnh Hạ, ông ta chỉ cảm thấy đầu ong ong, lục phủ ngũ tạng giống như bị đảo lộn, đau đớn từ trong ra ngoài.



“Dẫn cái đầu heo kia qua đây”, Hoàng Cửu trầm giọng nói.



Lập tức hai tên thuộc hạ qua đó đỡ Vương Hồng Phúc mặt mày đang kinh hãi.



“Đây, đây là sao?” Vương Hồng Phúc nơm nớp lo sợ hỏi.



Hoàng Cửu không nói gì, một cước đá phần cong ở chân gã, Vương Hồng Phúc không tự chủ được quỳ trên đất “phịch” một tiếng.



Lúc này, Hoàng Cửu lại xách Mạnh Hạ gần chết lên, hắn ta dùng sức để ông ta quỳ bên cạnh Vương Hồng Phúc.



“Nói xin lỗi với mấy cô đây ngay lập tức đi, nếu không thì tôi sẽ róc xương lóc thịt mấy ông”.



Lời của Hoàng Cửu giống như mỏ hàn nung đỏ đâm thẳng vào tim hai người.



Nhìn mấy người vẫn đang thản nhiên dùng bữa trên bàn ăn, bây giờ bọn họ mới hiểu được, hóa ra bọn họ chọc phải một người tuyệt đối không chọc nổi.



Chẳng trách đám người này không cho anh Đồ mặt mũi, nhìn dáng vẻ của Hoàng Cửu, e rằng dù anh Đồ có đích thân tới thì kết quả cũng chẳng khác gì nhau.



Lúc này, Vương Hồng Phúc đã sợ đến tiểu ra quần, uy danh của Hoàng Cửu rất vang dội ở thành phố Tây Kinh.



Ngay cả anh Cửu cũng cung kính với đám người như vậy, quả thực gã nghĩ không ra rốt cuộc đám người này có lai lịch như thế nào.



Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này, đột nhiên Vương Hồng Phúc dập đầu xuống đất và nói.



“Các anh các chị à, là tôi có mắt không tròng nên mạo phạm các anh chị. Tôi đáng chết, tôi đáng chết, anh hãy tha cho tôi đi”.



Nói xong, Vương Hồng Phúc hung hãn tát vào mặt mình hai cái, vốn dĩ mặt đang sưng bây giờ lại càng sưng hơn.



Bây giờ rốt cuộc Mạnh Hạ cũng biết, những người này mình không thể nào đoán nổi. Với thái độ của anh Cửu, ông ta không khó nhìn ra, nếu mình không thể khiến mấy người này hài lòng, đến tối không biết thi thể của mình sẽ bị chuột cắn nát ở góc hành lang nào.



Mạnh Hạ mặt đầy vết máu, yếu ớt nói: “Các cô cậu ơi, do mắt tôi mù, tôi không nên ra mặt giúp Vương Hồng Phúc, tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu, anh bỏ qua cho tôi đi”.



Mạnh Hạ nói xong liền dập đầu trên đất, cái đầu ngẹo của ông ta đã không nhấc lên nổi.



Hoàng Cửu ra tay rất nặng, nội tạng của ông ta đã chảy máu, trên mặt cũng trầy da sứt thịt, nếu không đưa đến bệnh viện kịp thời thì có thể nguy hiểm đến tính mạng. Mạnh Hạ cũng cảm thấy bản thân vô cùng yếu ớt, nhưng ông ta vẫn chống đỡ không ngã xuống.



Nếu mấy người này không tha thứ cho mình, ông ta sợ rằng sau khi mình ngã xuống sẽ không còn cơ hội tỉnh lại nữa.