Cự Long Thức Tỉnh

Chương 65: 65: Kẻ Đứng Sau Là Mạnh Trường Giang






“Lục Hi ơi là Lục Hi, đồ của nhà tôi không dễ lừa đi như thế đâu, nếu đám rác rến bên nhà họ Hoàng không xử lý được mày thì vẫn còn một tiểu bá vương đang đợi mày đấy. Đến lúc đó, tao muốn mày phải quỳ xuống trả đồ về cho tao”.













Sáng hôm sau, Lục Hi thức dậy tắm rửa vệ sinh đơn giản rồi xuống lầu, đến quán ăn sáng bên cạnh.



Ăn hết năm lồng bánh bao và ba bát súp cay xong, Lục Hi mới hài lòng quay về tiệm tạp hóa, sau đó ngã người xuống là ngủ say.



Anh ngủ một mạch đến trưa.



Khi Lục Hi mở mắt ra, lúc đang nghĩ xem trưa nay ăn gì thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một người tiến vào.



Lục Hi ngẩng đầu lên nhìn.



Trông bề ngoài của người này chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà trên môi lại có một hàng râu, mặt vẫn còn chút nét trẻ con.



Nhưng vóc dáng này lại khiến nhiều người phải kinh ngạc.



Dáng người cao khoảng một mét tám, phải nói là rất cường tráng, trên người mặc quân trang được đặt làm riêng, cơ bắp cuồn cuộn khá rắn chắc.



Khi người này vừa mới bước vào cửa, Lục Hi cũng nghi ngờ hai cánh cửa chỉ có hai mét kia có bị đẩy hỏng luôn không.



Từ cái nhìn đầu tiên đã thấy người này có áp lực không cho ai được phép đến gần, toàn thân bao phủ một luồng khí tức cuồng bạo.



Người đàn ông như một ngọn núi lớn bước đến trước mặt Lục Hi, trầm giọng hỏi.



“Anh là ông chủ nơi này, Lục Hi à?”



Lục Hi châm điếu thuốc, nhìn người đàn ông cả người tràn ngập trong sức mạnh có tính bùng phát, chậm rãi nói: “Là tôi đây, có việc gì sao?”



“Nghe nói có người lừa gạt đồ của nhà họ Vân, tôi rất tò mò nên đến xem thử ai mà to gan như thế”, người đàn ông thầm đánh giá Lục Hi nói.



“Vậy giờ cậu đã nhìn thấy rồi chứ?”, Lục Hi từ tốn nói.



Nghe thế cơ thể người đàn ông động đậy, một luồng sát khí vô hình sắc bén như thể ngưng tụ thành thực chất phóng về phía Lục Hi.



Lục Hi nhíu mày, rít một hơi thuốc rồi nhả ra.



Làn khói giống như một mũi tên sắc nhọn, chạm phải luồng sát khí đó rồi tiêu tán thành vô hình.



“Khá lắm, đáng để tôi ra tay, mong là cậu đừng chết trong tay Hoàng Chân nào đó. Nhớ đấy, tôi là Dương Quân, tiểu bá vương Dương Quân!”



Nói rồi Dương Quân xoay người rời đi.



Sau khi Dương Quân đi, Lục Hi khẽ lắc đầu.



Nhà họ Vân này vẫn chưa xong sao, một nhà họ Hoàng còn chưa đủ giờ tìm thêm một Dương Quân đến, xem anh là quả hồng mềm thật đấy à.



Suy nghĩ một chốc, Lục Hi lấy điện thoại ra tìm một số, sau đó gọi vào số kia.



Một lúc sau, điện thoại được kết nối, trong điện thoại vang lên một giọng nói mạnh mẽ, đầy sức sống.



“Lục Hi à?”



“Là tôi! Ông Vương, dạo này ông vẫn ổn chứ?”, Lục Hi cười nói.

“Ông hoàng lính đánh thuê gọi điện cho tôi, e là không phải vì quan tâm đến sức khỏe của tôi đâu nhỉ, tìm tôi có việc gì thì nói đi”.