Cự Long Thức Tỉnh

Chương 879: Đều phải chết như nhau”.  




Nhưng cho dù là tông sư trẻ có tiền đồ vô hạn như anh, ở trước mặt nhà họ Ôn vẫn là châu chấu đá xe, Ôn Thế Cung biết rõ thực lực thực sự của nhà họ Ôn không hề sợ Lục Hi.



Lúc này, Ôn Thế Cung nói: “Tông sư Lục, xin hỏi, dạo này cậu có từng gặp một người tên là Ảnh Sát không?”



Lục Hi cười nói: “Dạo này tôi gặp một người thích ẩn mình trong bóng đêm, còn có phải tên là Ảnh Sát không thì tôi không rõ lắm”.





Ôn Thế Cung sửng sốt trong lòng, ông ta vốn tưởng rằng Lục Hi có thể sẽ chối cãi, ông ta đang định đưa ra bằng chứng nắm trong tay.



Dù sao mấy chục người nhà họ Ôn huy động các mối quan hệ nhiều năm cũng nắm được không ít bằng chứng, lại thêm Ảnh Sát đi đến đâu cũng sẽ để lại ký hiệu đặc biệt, cũng chỉ có người nhà họ Ôn mới có thể nhận ra.



Lần này sau khi ông ta đến đã tìm được ký hiệu đó, tất cả đều cho thấy Ảnh Sát đã tìm được Lục Thiên Hành, và bắt đầu thu thập thông tin của anh ta.



Tuy tín hiệu bị đứt đoạn tại đây, nhưng cũng đủ cho thấy Ảnh Sát mất tích có liên quan lớn đến Lục Thiên Hành, cho nên, ông ta muốn chất vấn trực tiếp.



Bây giờ Lục Hi đã thừa nhận, thì sự việc dễ xử lý hơn nhiều rồi.



Lúc này, Ôn Thế Cung trầm giọng nói: “Xin hỏi, sau khi tông sư Lục gặp anh ta đã xảy ra chuyện gì?”



“Người này âm hiểm độc ác, lại âm thầm theo dõi tôi, bị tôi phát hiện, còn ngông nghênh không biết xấu hổ, bị tôi quạt chết rồi”, Lục Hi không hề do dự nói.



Anh và nhà họ Ôn sớm muộn gì cũng phải chạm mặt, Lục Hi cũng không định giấu diếm điều gì.



Muốn có được sự tôn trọng đầy đủ thì phải đánh bọn họ thật đau, để bọn họ biết mình không phải là đồ chơi trong tay họ, hơn nữa, mình họ Lục, là sự thực không ai có thể thay đổi.



Ôn Thế Cung nghe thấy lời của Lục Hi, sắc mặt trầm xuống: “Tông sư Lục, Ảnh Sát là một người vô cùng quan trọng của nhà họ Ôn tôi, cho dù có mạo phạm đến cậu, tông sư Lục cũng nên thông báo cho nhà họ Ôn để chúng tôi xử lý, cậu trực tiếp ra tay giết anh ta như thế, sợ là không thích hợp cho lắm?”



Đối diện với lời chất vấn của Ôn Thế Cung, Lục Hi hừ lạnh lùng nói: “Anh ta là cái thá gì, kẻ mà dám luyên thuyên trước mặt tôi, đều phải chết như nhau”.



Trên người Lục Hi phát ra một luồng sát khí.



Ôn Thế Cung hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Bây giờ tông sư Lục định đối đầu với nhà họ Ôn tôi ư?”



Lục Hi nhìn Ôn Thế Cung, nói rõ từng câu từng chữ: “Cả đời Lục Hi tôi làm việc, không cần phải giải thích với bất kỳ ai, nếu nhà họ Ôn các ông không muốn thì đến đây, tôi cũng không ngại, để tôi thấy thực lực của nhà họ Ôn các ông”.



“Ngông cuồng”, Ôn Thế Cung đập bàn đứng lên nói: “Đừng tưởng cậu là tông sư thì có thể hoành hành thiên hạ, gia chủ nhà họ Ôn chúng tôi tiến vào cảnh giới tông sư nhiều năm, tu vi thậm hậu, nhà họ Ôn truyền thừa hàng trăm năm, sự vững vàng hùng hậu của nền móng căn cơ không phải là điều mà cậu có thể thách thức”.



Lục Hi cười lạnh lùng một tiếng nói: “Ồn ào”.



Sau đó chỉ thấy anh vung nhẹ bàn tay về phía Ôn Thế Cung.



Lập tức một luồng sức mạnh mạnh mẽ xông về phía Ôn Thế Cung.



Ôn Thế Cung lập tức kinh hãi, tuy ông ta đại diện cho nhà họ Ôn, thân phận không thấp hơn tông sư, nhưng thực lực của ông ta lại là cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong, tông sư tiện tay ra một đòn, ông ta vẫn cảm nhận được một luồng sát ý đáng sợ.



Ôn Thế Cung phát ra tiếng gào thét, vận lên tất cả chân khí, hình thành một mặt khiên chắn trước mặt mình.

“Bành” một tiếng, khiên chắn vừa được hình thành đó bị chân khí của Lục Hi dễ dàng đánh vỡ, sau đó một luồng sức mạnh khổng lồ tấn công vào lồng ngực của Ôn Thế Cung.