Cự Long Thức Tỉnh

Chương 961: “Không gì là không thể”.




Nhưng Lục Hi gặp nhiều điều thần kỳ, lại có con rồng già kia ở sau lưng, không phải chỉ có chút sức mạnh đó.



Thấy quả cầu lửa bắn tới, Lục Hi biết nó có năng lực đuổi theo nên không hề tránh né mà hét lớn lên, chỉ thấy ngọn lửa ám kim trên người anh bỗng nhiên lớn lên.



Cây thương dài trong tay cũng bốc cháy lên ngọn lửa ám kim, bay phấp phới, chỉ thấy anh và cây thương trong nháy mắt hợp lại làm một, xông về phía quả cầu dung nham.





Donbakara thấy vậy thì cười lớn, khiến linh hồn tất cả mọi người phải run rẩy.



Mà lúc này, khi Lục Hi đụng vào quả cầu, chỉ nghe thấy một âm thanh nổ tung đinh tai nhức óc. Quả cầu nổ tung, không trung dấy lên một đám mây nấm.



Mọi người trong phi cơ ngơ ngác nhìn đám mây nấm đó, cả người dại da, đây gần như là đạn hạt nhân cỡ nhỏ nổ rồi, Lục Hi liệu có thể sống sót được không?



Tất cả nhìn cảnh này, lo lắng không thôi.



Thật lâu sau, mây nấm mới tan đi, mà Lục Hi đứng ở trung tâm vụ nổ, ngọn lửa màu ám kim quanh người đung đưa không ngừng, tuy rằng nhìn có chút suy yếu nhưng vẫn không tổn hại gì.



Giờ phút này, mọi người trên phi cơ tức khắc hoan hô một trận, vỗ tay cho Lục Hi.



Mà Donbakara trừng lớn đôi mắt như đèn lồng, không dám tin, quát Lục Hi: “Chuyện này là không thể”.



“Không gì là không thể”.



Lục Hi hít một hơi thật sâu, nói.



Ban nãy, vì để đỡ được đòn này của Donbakara, anh đã nâng sức mạnh cự long, pháp lực và sức mạnh bản thân lên cao nhất, chống đỡ quả cầu dung nham này.



Toàn lực ứng phó quả cầu dung nham cực lớn này, Lục Hi cũng không hề dễ chịu.



Nhưng sau mấy hơi thở, long tinh trong người điên cuồng vận chuyển, lại bộc phát ra một sức mạnh khác. Chỉ thấy thương dài trong tay anh bỗng nhiên duỗi dài ra trăm mét, thân thương phình to ra đến hơn một mét.



Lục Hi cầm lấy vũ khí to lớn này, cười nói với Donbakara: “Ngọn lửa vĩ đại, giờ đến lượt tao nhé”.



Lục Hi nói, giơ cao cây thương trong tay, quét sang ngang một cái, rồi phi về phía Donbakara.



Donbakara cảm nhận được uy lực của cây thương, miệng lẩm bẩm một mớ tiếng rồng, phạm vi trăm mét xung quanh bỗng nhiên dao động.



Mà Lục Hi đang ném thương bỗng nhiên bị mất trọng lực, cả người ngã xuống.



Donbakara cũng lại cười to, vung đôi cánh đuổi theo bóng dáng Lục Hi đang rơi xuống, phun vô số hơi thở của rồng vào người anh.



Mà Lục Hi ở giữa không trung luống cuống tay chân, không ngừng rơi xuống, lại còn chịu công kích từ hơi thở của rồng.



Không gian này đã mất đi trọng lực, sức mạnh không thể thi triển ra. Khi Lục Hi muốn nâng tay trái lên thì chân phải lại chuyển động, muốn nâng chân phải thì lại chuyển tay trái.