Cứ Ngỡ Đã Thành

Chương 18: Đây là câu việc của tôi!




“Mày tránh xa em tao ra.” Minh Khang tức giận đứng trước mặt người đàn ông, hét lớn.

Người nọ im lặng, không đáp. Điều này khiến anh tức giận hơn, không kiềm chế được mà mắng:

“Mày định suy nghĩ sẽ hại gì anh em tao sao? Khốn nạn như mày sao vẫn còn sống được ấy nhỉ? Chó thật.”

Bấy giờ, kẻ đối diện là Trần Tình mới trầm giọng đáp:

“Tôi không muốn làm gì cả. Nhưng đây là công việc của tôi.”

Hắn cũng không ngờ sẽ gặp bọn họ ở đây. Lúc nhìn thấy Minh Khang ở trước hành lang, Trần Tình sửng sốt. Hắn vừa lên hỏi giám đốc công ty thì mới biết Gia Hân đã ứng tuyển vào vị trí quan trọng của dự án lần này, do công ty Trần Tình đầu tư và cùng hợp tác. Hắn còn đang bối rối không biết nên xử lí thế nào thì đã bị anh mắng rồi.

Còn về Minh Khang, hắn định bụng sẽ khuyên Gia Hân từ bỏ. Nhưng cô quá yêu thích công việc này, vì nó đã được Gia Hân gọi là “ước mơ“. Nên Minh Khang đành đến tìm hắn để giải quyết. Anh bình tĩnh, nghiêm túc nói:

“Nếu còn lương tâm, nếu cảm thấy có lỗi thì đừng để nó gặp mày.” Minh Khang biết bản thân không đủ tiếng nói, cùng lắm chỉ là lấy chuyện năm xưa ra để vớt vát chút ít. Nếu thật sự còn chút lương tâm, anh hi vọng sẽ không có chuyện tồi tệ nào xảy ra.

Trần Tình đứng chết chân tại chỗ, không di chuyển nổi. Dự án này rất quan trọng, đây là lĩnh vực mới mà công ty đang triển khai. Không phải đơn giản mà bọn họ mới hợp tác được với công ty này. Đầu hắn rối như tơ vò, sau đó thở dài bỏ đi.

Người ta hay nói hắn hà khắc khó chiều, làm việc lúc nào cũng sát phạt thẳng tay nhưng họ quên hắn vẫn là một con người. Nhưng con người như hắn thì không xứng để làm. Trần Tình nhiều lần vẫn tự chửi mình là hạng “cầm thú“. Bởi hắn biết, bản thân đã không thể quay về quá khứ mà ngăn chặn chuyện từng làm. Hắn chưa dám đối mặt với Gia Hân, chưa muốn xuất hiện trong lúc này vì cô chỉ vừa thoát ra khỏi bóng đen u ám. Nhưng cho dù là mười năm, hai mươi năm, Trần Tình cũng chưa chắc bản thân sẽ dám đối diện với cô một lần nữa.

Chỉ là… dự án này, hắn rất cần và cô cũng vậy. Cô đang giữ vai trò khá quan trọng trong dự án ấy, nếu có chuyện gì xảy ra chắc hẳn cô sẽ thất vọng. Và đó là chuyện mà Trần Tình chưa bao giờ muốn. Hắn đã thề sẽ vĩnh viễn không tổn thương cô bằng bất cứ giá nào.

Cứ vậy, hắn giao dự án này lại cho cấp dưới của mình, thẳng tay rút khỏi việc trực tiếp điều hành. Hắn đã cố giải thích điều này với phía đối tác, cũng may học vẫn chấp thuận.

Cứ thế, ngày đi làm cũng đến. Trong buổi họp đầu tiên, thời điểm này Gia Hân mới biết được công ty mình hợp tác có cái tên rất quen. Cô ngồi nghĩ một lúc, lục lại quá khứ đã chôn sâu, thế là cái tên Trần Tình hiện ra. Tâm trạng cô nhanh chóng chùng xuống. Phải khó khăn lắm thì mới hoàn thành cuộc họp.

Vì Gia Hân xinh đẹp, trong trẻo nên cũng không ít người muốn giúp đỡ cô, nhất là trong việc đi lại. Lúc di chuyển đều có người tình nguyện đến giúp đỡ và hỏi thăm. Chuyện này khiến Gia Hân rất an ủi, cũng như đỡ tủi thân.

Thời điểm này, cô không biết là nên vui hay nên buồn. Cũng may người làm việc trực tiếp với cô không phải hắn. Gia Hân trấn an bản thân bằng bất cứ mọi giá, ép xuống cái sợ hãi để giữ bản thân bình tĩnh mà trụ vững ở vị trí này.

Dù sao cũng chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi, chắc hắn ta sẽ không biết đến đâu. Gia Hân trấn an.

“Em mới đến sao? Gia Hân phải không? Anh có chỗ này muốn nói với em về kế hoạch sắp tới ấy.” Anh đồng nghiệp đi đến, tuổi chạc Minh Khang, có khi còn trẻ hơn.

Cô thu lại dáng vẻ lo âu, cứ vậy mà vui vẻ, thoải mái bàn việc với anh đồng nghiệp. Nói chung ở môi trường mới, tất cả đều tốt, chỉ duy nhất những gì liên quan đến hắn ta thì đều không tốt, kể cả cô.

Mọi chuyện trông có vẻ ổn cả rồi, bọn họ đều biết đến sự hiện diện của mỗi người. Nhưng đến cuối cùng vẫn không ai muốn đối mặt hay lộ diện, bởi vì kí ức chết tiệt ấy đều bị người ta ghét bỏ.

Gia Hân hi vọng cả đời cũng không gặp lại hắn. Bản thân hắn lại muốn bù đắp, cũng muốn ở bên cô thêm một lần nữa. Dẫu rằng giữa bọn họ trước nay chưa từng có bất cứ quan hệ tình cảm gì. Nhưng Trần Tình lại muốn bọn họ sẽ bắt đầu trở lại bằng mối quan hệ phù hợp nhất. Có lẽ tình yêu và sự tha thứ của cô là thứ hắn mong cầu. Chỉ có điều, Trần Tình tham lam quá. Vì tha thứ đã là cả một quá trình, không ngoài khả năng là suốt đời cũng chưa thể xảy ra. Huống hồ lại là tình yêu kia chứ.

Nhưng nếu yêu trước khi tha thứ thì sao? Chẳng ai biết được cả. Chỉ có thời gian mới có thể trả lời câu hỏi này. Hoặc người trả lời cũng chính là Gia Hân.