Cứ Ngỡ Đã Thành

Chương 19: Tâm sự




Một ngày làm việc mệt mỏi, Gia Hân được Minh Khang đến đón về nhà. Trên đường đi thấy cô im lặng, anh nghi ngờ, hỏi:

“Em sao thế? Đi làm gặp… chuyện không vui à?” Minh Khang vốn muốn nhắc đến hắn nhưng rồi lại thôi.

Cô giật mình, quay lại cười gượng đáp:

“Không phải, mọi chuyện đều rất tốt, đồng nghiệp cũng thân thiện với em.”

“Vậy em có gặp chuyện gì lạ không?” Minh Khang lại tiếp tục hỏi.

Gia Hân ngạc nhiên hỏi lại:

“Chuyện gì lạ sao? Em đâu có thấy chuyện gì lạ đâu?”

Minh Khang không dám hỏi nữa, sợ Gia Hân nghi ngờ. Cứ vậy, anh đành lần nữa bắt qua chuyện khác, làm giảm đi sự chú ý của cô. Mà Gia Hân cũng vậy, cô cũng không muốn anh hỏi nữa, sợ bản thân lại lỡ miệng khai ra Trần Tình là chủ dự án lần này, chỉ sợ Minh Khang sẽ buộc cô phải nghỉ việc. Cô không muốn gặp hắn, cũng chẳng muốn nghỉ việc.

Tuy vậy, cũng có thể là bọn họ đã lo lắng quá nhiều rồi. Trong suốt mấy tháng tiến hành, hầu như Trần Tình chưa từng xuất hiện. Nếu có cũng chỉ là gặp riêng giám đốc, chứ chưa hề gặp mặt Gia Hân. Điều này làm cô mất cảnh giác và giảm bớt cảm giác lo sợ.

Mấy chốc, trải qua nhiều thăng trầm, dự án tiến triển vô cùng tốt. Vị trí của Gia Hân cũng dần được nâng cao. Vì vậy, Gia Hân được chủ dự án bên phía công ty lôi kéo, cùng nhau đến gặp trực tiếp người điều hành bên công ty đối tác. Lúc đầu Gia Hân không muốn đi, bởi vì bất tiện trong việc đi lại. Còn quan trọng hơn hết, cô sợ người phải gặp là hắn. Anh đồng nghiệp thấy thế thì cười xòa, nói:

“Đi đi, cấp trên chỉ thị đấy, với cả anh cũng đặt lịch rồi, anh lái xe chở em đi, đừng lo vấn đề đi lại.”

Cô ngượng ngùng, tiếp tục từ chối:

“Không phải, em… em lo lắng và căng thẳng. Hay anh đi một mình nhé!”

“Em sợ sếp bên ấy khó khăn sao? Đừng lo, mình gặp anh phụ trách mà, anh ấy dễ tính. Với cả dự án này mấu chốt là ý kiến của em nên rất cần em hỗ trợ. Gặp riêng bên ngoài sẽ dễ nói chuyện hơn trên công ty.” Anh đồng nghiệp lại tiếp tục giải thích.

Gia Hân còn đang lưỡng lự, không biết giám đốc đã xuất hiện từ bao giờ, anh nói:

“Em đi đi, việc này quan trọng còn liên quan đến công ty.”

Cứ vậy, Gia Hân bắt buộc phải đi. Cô luôn trấn an bản thân, vì anh đồng nghiệp nói sẽ không có mặt hắn.

Đến trước quán nước, anh đồng nghiệp tận tình giúp Gia Hân xuống xe. Khi vào bên trong, Gia Hân sử dụng xe lăn của mình. Anh đồng nghiệp đi trước để dẫn đường, nên che chắn tầm nhìn. Đến khi tới nơi, mọi thứ đều rất bình thường. Không có hắn, Gia Hân nở một nụ cười nhẹ nhàng, bình tĩnh tiếp chuyện với hai người còn lại.

Tầm năm phút sau, từ bên trong nhà vệ sinh đi ra là một người đàn ông cao gầy, lịch lãm. Nhưng dáng vẻ ấy chỉ được có bấy nhiêu giây ngắn ngủi mà thôi. Rất nhanh sau đó, khi nhìn thấy Gia Hân, người đàn ông ấy đã thay đổi sắc mặt, quay người né tránh. Trần Tình, là hắn. Hắn không ngờ người đến cùng còn có Gia Hân.

Tôi có lỗi với em nên suốt đời này em cứ hiện diện mà trừng phạt tôi, có phải không?

Trần Tình đứng trong phòng vệ sinh, đấm mạnh vào đầu. Hắn không có can đảm bước ra. Ít nhất là bây giờ, hắn tuyệt đối phải tránh mặt Gia Hân. Nếu cô gặp hắn thì mọi chuyện đang tốt đẹp sẽ lại trở nên tồi tệ mà thôi. Hắn lấy điện thoại ra, gọi cho cấp dưới đang trò chuyện với Gia Hân.

[Cậu cứ ở đấy bàn việc, có gì báo cáo lại cho tôi. Tôi có việc phải đi gấp.]

[Vâng, sếp.]

Điện thoại vừa cúp, Trần Tình cúi gằm mặt bước ra xe, nhanh như ma đuổi mà chạy đi. Quán nước khá to, nên chuyện hắn rời đi cũng không ai chú ý. Nhưng riêng Gia Hân, cô vô tình nhìn thấy và cũng nhận ra kẻ đó là ai. Thất kinh hồn vía, Gia Hân cắt ngang cuộc nói chuyện, hỏi:

“Anh có đến đây với ai à?”

“À, tôi quên nói. Tôi đến đây với sếp nhưng anh ấy bận việc nên đã đi trước. Chắc là vừa mới ra ngoài.”

Gia Hân sợ hãi khi xác suất gặp lại người kia tăng lên, cô không muốn như vậy. Cuộc sống đang tốt đẹp, không thể tin lại gặp phải hắn.

Anh ta đang tránh mặt mình hay là có âm mưu gì đây? Liệu có nhìn thấy mình không?

Những câu hỏi ấy liên tục lặp lại trong đầu Gia Hân. Cho đến kết thúc buổi trò chuyện anh đồng nghiệp tốt bụng đưa cô về.

Về đến nhà, Gia Hân nằm trên giường, bắt đầu lo lắng. Nhưng cuối cùng vẫn muốn tiếp tục giữ gìn công việc này. Cô muốn thăm dò thử xem, hắn có biết cô ở đây không. Vả lại, mọi chuyện đã qua nhiều năm, cô nghĩ hắn sớm đã quên rồi.

Buồn bực, Gia Hân lấy điện thoại ra, nhắn cho người bạn qua mạng thân thiết.

[Anh có rảnh để trò chuyện với em không? Hôm nay tệ quá.]

Chưa đầy một phút, người kia đã trả lời lại:

[Anh rảnh. Em buồn chuyện gì?] Dẫu biết nguyên do đâu nhưng vẫn giả vờ hỏi. Việc này Trần Tình đã làm nhiều trong kinh doanh, còn trong cách đối nhân xử thế, trò chuyện thế này thì chưa từng.

[Hôm nay em gặp được kẻ đã gieo ác mộng cho mình. Những tưởng bốn năm qua em đã vượt qua được, nhưng không. Chỉ cần thấy bóng dáng đó, em không kìm được mà run rẩy. Em sợ lắm!]

[Em hận kẻ đó lắm sao?] Tin nhắn hiển thị.