Ngày hôm sau, Minh Khang bí mật cho người đến dọn đồ sẵn, khi nào tìm được nhà mới sẽ lập tức dọn đi.
Anh luôn tạo không khí và sắp xếp mọi chuyện để cô cảm thấy an toàn hơn. Sáng sớm, Minh Khang vào phòng dặn dò em gái rồi chuẩn bị đi làm, nhìn Gia Hân ngồi thất thần một góc lòng anh đau nhói. Anh đến xoa đầu cô, đau lòng nói:
“Ở nhà đừng sợ, có gì gọi anh nhé, anh sẽ khóa cửa lại. Đồ ăn sáng và trưa anh đều chuẩn bị, trong tủ lạnh có sữa chua với táo, em muốn thì ra lấy ăn. Hay là ra phòng khách xem ti vi đi. Hoặc viết truyện đi, anh nghĩ độc giả của em chắc đang chờ em viết chương mới lắm đấy!” Minh Khang bày đủ trò để Gia Hân làm, hi vọng những điều này sẽ khiến cô quên đi chuyện kinh hoàng ngày hôm qua.
Nhưng đáp lại những lời nói chân thành đó, Gia Hân vẫn ngẩn ra, không trả lời. Anh thấy vậy cũng đành bất lực mà lắc đầu, chuẩn bị bước ra ngoài thì Gia Hân chợt lên tiếng.
“Tại sao anh còn đi làm?”
“Anh sẽ khiến nó trả giá.” Minh Khang nghiêm giọng đáp.
Gia Hân chỉ biết cúi đầu, thấp giọng buồn bã nói:
“Đừng phí công, anh ta có quyền có thế. Chúng ta tránh khỏi nơi này, đi thật xa là được rồi.”
Sự cam chịu này khiến chính cô còn khó thể chấp nhận được. Nhưng rồi đã sao? Người giàu có quyền thế như hắn, chỉ cần một cái búng tay cũng đủ làm cho hai anh em họ sống dở chết dở. Gia Hân sợ, sợ những cảm giác bất an và nguy hiểm.
Cô hận hắn, nhưng cô muốn sống bình yên.
Minh Khang nhìn em gái của mình bị dày vò tâm hồn lẫn thể xác, lí trí đã mất đi phần nào, cũng không nhìn ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Anh chỉ biết, Trần Tình nhất định phải trả giá, phải đau khổ mà thôi.
“Em đừng lo, chúng ta sẽ nhanh chóng chuyển đi thôi.”
Nói rồi Minh Khang vội bước ra ngoài, sợ chậm một chút sẽ nghe được những lời nói tuyệt vọng của cô mà đau lòng.
…
Đến công ty, Minh Khang cố gắng hít một hơi thật sâu, kiềm chế bản thân, nếu không sẽ chẳng khống chế được mà cho thằng khốn Trần Tình một trận.
Hôm nay Trần Tình không đến công ty, Minh Khang cũng không thấy lạ lẫm gì. Có những vấn đề gì đó phát sinh, hắn sẽ tự mình đi làm mà ngay cả thư kí riêng như anh cũng không hay biết.
Minh Khang ngồi trong phòng làm việc nhưng rất khó tập trung, tâm trí cứ ở đâu đâu.
“Anh Minh, sếp vừa gọi anh vào phòng của sếp đấy.” Cô đồng nghiệp đi ngang, tiện thể thông báo giúp.
Minh Khang thoáng giật mình, sau đó cảm ơn rồi đứng lên. Trong đầu đã vẽ ra đủ loại tình huống, chỉ cần đợi phản ứng của hắn ta mà thôi.
“Vào đi.”
Minh Khang bước vào, liếc mắt một cái, sau đó giữ bình tĩnh, khôi phục dáng vẻ thường ngày.
“Sếp gọi tôi có việc gì?”
“Cậu soạn lại hợp đồng với đối tác, ngày mai chín giờ sáng đến điểm hẹn để kí hợp đồng. Ngày mai tôi bận không có ở công ty, nên cậu sắp xếp cho tốt. Địa điểm tôi sẽ gửi cho cậu sau.”
“Vâng.”
“Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.” Trần Tình nhìn vào màn hình máy tính, ra lệnh.
Minh Khang như mở cờ trong bụng, cúi đầu bước ra. Cơ hội đến rồi!
…
“Khốn kiếp, thỏa thuận này từ đâu mà ra hả? Hợp đồng này từ đâu mà ra?” Trần Tình ném nó xuống đất, tức giận hét lớn.
Mấy nhân viên bên ngoài nghe thấy tiếng ồn thì bước vào. Nhìn chủ tịch tức giận đến đỏ mặt, ai nấy cũng sợ hãi. Bình thường hắn lạnh lùng đã đủ làm người ta cách xa mười mét rồi, càng huống hồ khi tức giận lên.
Hắn chỉ tay về phía đám nhân viên, lớn giọng:
“Gọi Minh Khang lên đây gặp tôi ngay!”
“Vâng sếp, để, để em gọi ngay.” Một nhân viên khá thân với Minh Khang lấy điện thoại gọi cho cậu, nhưng không được. Tất cả mọi người đang có mặt ở đó hoang mang, tim như ngừng đập.
“Sếp, không gọi được.”
“Soạt!” Trần Tình tức giận đẩy tất cả vật dụng trên bàn xuống đất. Không nhịn được lấy điện thoại của bản thân gọi lại lần nữa, nhưng kết quả cho ra cũng không khác gì cô nhân viên kia.
Hắn không kiềm chế được, rống giận:
“Được, cậu giỏi lắm, giỏi lắm!”
Hợp đồng đó là Minh Khang soạn, bản hắn đọc là file anh gửi cho. Vì vậy khi kí, hắn đinh ninh đây là hợp đồng được phô tô từ file ra nên không đọc lại, mà kí vội để ra ngoài có việc. Không ngờ Minh Khang lại giở trò, tỉ lệ ăn chia hai bên chênh lệch quá lớn, mà hợp đồng kéo dài tận nửa năm, trong thời gian đó tổn thất rất lớn. Thử hỏi, hắn có thể bình tĩnh được không?
“Các người ra ngoài!” Hắn lớn tiếng ra lệnh. Các nhân viên có mặt lúc đó nhanh nhẹn nối gót nhau rời đi.
Hắn ngồi phịch lên sô pha, nghĩ ngợi một lúc lại đấm mạnh vào mặt bàn. Kế hoạch của hắn là dựa vào hợp đồng này, lấy lợi nhuận để đầu tư và phát triển công ty con với dự án mới quan trọng. Nhưng cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài.
Hắn không làm việc nữa, bước ra ngoài lấy xe, lái đến nhà của Minh Khang.
Đến nơi, nhà đóng cửa, bọn họ đã dọn đi. Lỗ tai Trần Tình nóng bừng bừng, nhận ra bản thân đã bị chơi một vố đau điếng, còn đau hơn bị người khác tát vào mặt nữa.
Lúc đó, hắn không nghĩ vì Gia Hân mà Minh Khang lại ghi hận mình. Dù sao đó cũng là cơ hội tiến thân của anh kia mà? Vì suy nghĩ ấy, hắn đã mất cảnh giác, nghĩ Minh Khang vẫn như trước nên mới để anh ta có cơ hội ra tay.
“Trông cậu cũng không đến nổi nào, vậy mà dám giở trò sau lưng tôi. Được lắm, đừng để tôi tìm ra cậu.”
Nói rồi hắn lấy điện thoại, gọi cho ai đó.