Một tháng sau…
“Gia Hân, chuyển đến nhà mới đã một tháng rồi, em có quen không?” Minh Khang choàng vai em gái, mỉm cười hỏi.
Cô khẽ gật đầu.
“Em muốn ăn gì, để anh nấu cho em ăn nhé?” Minh Khang vui vẻ nhìn cô.
Đã hơn một tháng, tuy Gia Hân không còn ngồi thẫn thờ một góc nữa, nhưng đã ít nói hơn trước rất nhiều. Những lúc không nhất thiết nói chuyện cô sẽ dùng cơ thể để biểu lộ, ví như gật đầu hoặc lắc đầu.
“Anh nấu gì em sẽ ăn đó.” Gia Hân đáp.
Minh Khang khẽ thở dài, rồi lại tiếp tục câu lên nụ cười vui vẻ.
“Vậy để anh nấu món canh cua mà em thích nhé!”
Cô cười nhạt, gật đầu.
Dạo gần đây cơ thể uể oải khó chịu, lại rất hay buồn ngủ. Vào lúc cơ thể không được khỏe, càng dễ khiến con người ta rơi vào tình trạng buồn bực. Cô trả lời anh xong, cũng lăn bánh xe trở về phòng ngủ.
Giờ cơm đến, anh gọi cô xuống ăn. Đưa lên miệng một muỗng canh, mùi thức ăn khiến Gia Hân buồn nôn dữ dội, vì không thể đi lại như người thường nên đều nôn cả mật xanh mật vàng ra sàn nhà. Minh Khang không ngại bẩn chạy đến vỗ lưng cho em gái, liên tục hỏi han:
“Gia Hân sao thế? Em bị bệnh sao?”
“Nước đây, em uống đi.” Anh lại tiếp tục nói.
Được một lúc, cô mệt nhọc thở gấp, hai hàng nước mắt chảy dài. Đây không phải là nước mắt do trận nôn vừa rồi, mà là nước mắt đau khổ.
Thấy em gái có hành động lạ, Minh Khang hoang mang hỏi:
“Gia Hân, em sao vậy, nói anh nghe.”
“Anh hai, mua que thử thai cho em đi.” Cô nghẹn ngào nói, rồi lại vùi mặt vào hai tay, đau đớn như cắt từng đoạn ruột.
Nếu thật sự có thai thì… bỏ hay giữ đây?
Minh Khang hoảng loạn chạy ra ngoài, kết quả không khác dự đoán của cô. Gia Hân đã mang đứa con của Trần Tình, kết quả của sự oan trái. Nó được sinh ra bởi một người mẹ bị cưỡng bức. Gia Hân không còn nước mắt để khóc nữa rồi.
Minh Khang thất thần, không ngờ chuyện oan trái này lại xảy ra.
“Em muốn giữ hay bỏ?” Cùng một câu hỏi với cậu, Gia Hân đang do dự.
“Ting ting!” Tiếng chuông cửa.
Cả hai nhìn nhau, không nói lời nào. Anh ra mở cửa, chưa kịp hiểu chuyện gì thì bốn người từ bên ngoài xông vào, đẩy amh ngã xuống đất.
“Em ở đây sao? Không hề khốn đốn như tôi nghĩ rồi.” Giọng nói quen thuộc vang lên. Trần Tình, hắn tìm đến rồi.
Gia Hân muốn lùi lại, nhưng không thể, càng siết chặt que thử thai trong lòng bàn tay. Ba người còn lại lôi Minh Khang đến trước mặt hắn, bắt anh phải quỳ xuống. Ban đầu anh chống cự quyết liệt, nhưng rồi đành bất lực, chịu cảnh yếu thế trước ba gã đàn ông cao to.
“Anh hai! Các người thả anh tôi ra!” Gia Hân kích động, muốn nhanh chạy lại ôm lấy Minh Khang, kết quả lại bị ngã trên mặt đất, thảm thiết lê lết về phía anh trai. Hắn đúng bên cạnh dùng chân giẫm vào chân váy, khiến cô không thể di chuyển. Từ từ ngồi xuống, khi đã ngang tầm mắt, hắn bắt lấy cằm người đối diện, niết mạnh, nói:
“Em nên lo cho mình. Tôi sẽ cho hai anh em của em biết hậu quả khi dám giở trò, làm tổn hại chuyện làm ăn của Trần Tình tôi.”
“Mày có ngon thì nhắm vào tao. Mày đã làm chuyện đồi bại còn muốn hãm hại em gái của tao hả?” Minh Khang hét lớn.
Bàn tay đang siết cằm Gia Hân bỗng nhiên dùng sức mạnh hơn, sau đó lại dứt khoát ném sang một bên. Gia Hân ăn đau nên mắt hơi đỏ, nhăn mặt sợ hãi, hết nhìn hắn rồi lại nhìn anh trai.
Trần Tình nhếch mép đầy nguy hiểm, từ từ tiến về phía anh.Minh Khang lo lắng, nhưng không thể biểu hiện ra bên ngoài. Anh phải mạnh mẽ để bảo vệ Gia Hân, bảo vệ đứa em gái, người thân duy nhất của mình.
“Nhìn tôi như vậy sao? Tôi sợ đấy!” Nụ cười nham hiểm vẫn không buông xuống. Chân hắn đạp mạnh vào đầu anh, ấn xuống đất, như đang giẫm đạp một miếng giẻ rách.
“Dừng lại, đừng mà! Anh hai!”
Nhìn vẻ khổ sở của anh, hắn khinh bỉ nói:
“Cậu có vẻ khinh thường bản lĩnh của tôi quá nhỉ? Sửa hợp đồng rồi chạy trốn đến nơi này. Nhưng phàm là việc gì, trước khi làm cũng phải suy nghĩ đến hậu quả.”
Minh Khang cười khinh bỉ, chế giễu ngược lại:
“Vậy thì sao? Tao tiếc là không thể cho mày phá sản.”
Đáp lại anh là một tràng cười trào phúng, hắn giẫm chân mạnh hơn, lời lẽ càng cay độc:
“Tiền của tôi có thể chất thành củi để thiêu chết cậu đấy.”
“Khốn nạn như mày, mày dám làm chuyện đó với em gái tao, mày sẽ không được chết yên.” Minh Khang liên tục chửi rủa, anh muốn thay em gái trút một phần nào đó ấm ức.
Còn Gia Hân, cô chỉ biết bất lực ngồi một bên, tâm trạng rối bời. Cô… phải làm sao đây?
“Tôi có thể kiện cậu, khiến cậu đi tù không có ngày ra. Nhưng so với việc đó tôi thích tra tấn, nhìn cậu thống khổ hằng ngày, cho đến khi nào tôi kết thúc hợp đồng mới thôi.” Đây là những gì hắn suy nghĩ được trong lúc truy tìm Minh Khang, đâu đó cũng đằng đẵng một tháng.
“Mày…” Minh Khang sợ bị tra tấn, cũng sợ bỏ Gia Hân bơ vơ.
“Lôi cậu ta đi.” Trần Tình ra lệnh, sau đó liếc nhìn Gia Hân đang thất thần ngồi bên cạnh. Gương mặt ấy luôn khiến người ta si mê.
Căn nhà giờ đây chỉ còn tiếng la hét của Minh Khang, cũng nhờ thế mới kéo Gia Hân về với thực tại. Cô bò về phía trước, đưa cây que thử thai trong tay lên, lớn giọng:
“Dừng lại!”
Tất cả đều bị âm thanh ấy gây chú ý, mà chú ý hơn cả chính là thứ trong tay cô. Trần Tình nghiêng đầu, dự cảm không tốt, chau mày hỏi:
“Đây là cái gì?”
“Tôi có thai rồi.” Gia Hân cúi đầu, nước mắt lại rơi rồi, từng giọt nặng trĩu rơi vào mu bàn tay.