[Em hận kẻ đó lắm sao?] Tin nhắn hiển thị.
Không do dự, Gia Hân trả lời:
[Hận, rất hận mà cũng rất sợ.] Đây là lời thật lòng của cô. Dẫu đã gạt bỏ quá khứ để tiến đến tương lai phía trước, nhưng đối diện với gã đàn ông năm lần bảy lượt uy hiếp khó dễ thì nỗi ám ảnh đó khó mà phai mờ. Nhất là hắn nhiều tiền nhiều quyền còn Gia Hân và anh trai thì chẳng có gì cả.
Phía sau màn hình điện thoại, Trần Tình lặng đi vài giây. Rõ ràng hắn biết đáp án mà vẫn hỏi. Nhưng đáp án lần này hơi khác, bởi vì cô còn sợ hắn. Trần Tình ngộ ra, hắn đích thị chẳng sai khi bị gọi là ác quỷ.
[Em đừng lo, cứ nghĩ hắn sẽ không xuất hiện thì sẽ không xuất hiện nữa.]
[Không đâu, chuyện đó chỉ dụ được mỗi trẻ con.]
[Nhưng chỉ có trẻ con mới sợ quỷ thôi. Giống lúc nhỏ bị ba mẹ hù ấy.]
[Ừ nhỉ! Ha ha.]
Bọn họ bỏ qua chuyện buồn mà nói với nhau những thứ vui vẻ, quay về đúng với quỷ đạo của những con người ưa ánh nắng của sự tích cực.
Nhưng không ai nghĩ rằng Gia Hân sẽ lại nghe những lời nói đó của hắn. Cô thầm trấn an bản thân rằng tên khốn đó sẽ không xuất hiện. Và đúng như vậy, Gia Hân làm ở đấy gần nửa năm nhưng vẫn không hề thấy được bóng dáng của hắn. Cũng kể từ đó, cuộc trò chuyện qua mạng xã hội đã tăng dần, giờ đây đã trở thành thói quen trước khi đi ngủ của bọn họ.
Hôm nay ở công ty có tổ chức tiệc, Gia Hân từ chối vì bất tiện, rồi trở về nhà. Như bao lần, mọi người đều xem sự vắng mặt đó là việc quá đỗi bình thường. Vì trước đây cho dù có ép thì Gia Hân cũng không đi nên bọn họ đã quá quen. Nhưng lần này, anh đồng nghiệp thân thiết với cô tên là Hữu Luân lại có ý tốt muốn đưa cô về nhà. Lí do là anh mệt nên không thể tham gia buổi tiệc.
Lúc đầu có từ chối nhưng Hữu Luân quá nhiệt tình nên cô đành đồng ý.
“Anh Luân, anh đưa em đi đâu vậy? Em phải về nhà mà.” Cô khó hiểu khi hướng đi của xe không cùng với hướng về nhà mình.
“Ha ha… anh thấy em đi làm rồi lại về nhà buồn chán quá nên lấy cớ dẫn em đi ăn nè. Không phiền mà phải không?” Hữu Luân cười tươi đáp.
Gia Hân cũng thấy anh có thành ý nên gượng cười đồng ý, trong lòng cũng muốn đi chơi để đổi tí không khí.
Bọn họ đi quá ăn sang trọng nhưng không quá tấp nập, không khí mát mẻ lại riêng tư để cả hai trò chuyện cho thoải mái. Mỗi bàn cách nhau một khoảng khá rộng nên lúc nói chuyện cũng không sợ kẻ khác nghe được.
Gia Hân khá hài lòng về nơi này. Đặc biệt là Hữu Luân, anh ta như đã chuẩn bị kế hoạch này từ bao giờ nên vô cùng hài lòng và thuần thục trong việc ăn uống hay bắt chuyện riêng tư.
“Em thấy quán này thoải mái không, mùi vị thức ăn thế nào?” Anh hào hứng hỏi.
“Rất ngon, không gian cũng thoải mái nữa. Anh tìm được quán tốt thật.” Cô cười đáp lại.
Cả hai trò chuyện vui vẻ rồi Hữu Luân cũng đưa cô về nhà. Hôm nay không giống mọi khi, người bạn qua mạng ấy không nhắn tin hỏi thăm cô trước. Cứ vậy, Gia Hân chủ động:
[Hôm nay anh bận lắm hả, hay anh bị bệnh rồi á? Từ chiều đến giờ không thấy anh nhắn gì cả.]
Tin nhắn hiển thị đã xem nhưng chưa thấy trả lời, Gia Hân khó hiểu lắm. Cô soạn thêm một tin:
[Anh sao thế? Không ổn chỗ nào? Có gì thì tâm sự với em nè.]
Vẫn là dòng chữ đã xem ấy, nhưng lần này anh nhắn lại.
[Anh vẫn ổn. Hôm nay em gặp ai sao mà về muộn vậy?] Anh đánh qua chuyện khác nhưng chuyện này quan trọng.
[Anh ổn thật chứ? Có gì đừng giấu em nhé.]
[Hôm nay em đi ăn với đồng nghiệp, nên về trễ.] Gia Hân gửi liên tục hai tin.
Màn hình bên kia gửi lại một nội dung khiến Gia Hân bất ngờ.
[Em đi ăn với đồng nghiệp nam ở quán lẩu có phải không?]
[Ơ, anh biết hay thế! Đúng rồi, em đi ăn với anh đó á. Anh cũng có ăn ở đó hả? Lúc chiều anh mặc áo gì để em nhớ lại.] Gia Hân ngây thơ đáp lại.
Phía bên kia, đầu Trần Tình muốn nổ tung, phát điên khi không có cơ hội và can đảm để làm điều tương tự như Hữu Luân đối với cô. Hắn cũng sợ… rất sợ khi không tiến đến thì cô sẽ bị kẻ khác cướp mất khỏi vòng tay. Đó là thứ mà hắn lo sợ nhất lúc này.
[Anh tình cờ đi ngang thôi. Nhưng mà… em có thể đừng đi ăn với anh ta không? Anh thấy mặt của anh ta không đáng tin, trông rất nguy hiểm.]
Gia Hân ôm điện thoại cười lớn, nhắn lại:
[Ha ha, sao lại đánh giá anh ấy qua vẻ bề ngoài chứ, trẻ con quá đi. Anh ấy tốt lắm, anh đừng lo nhé. Có gì em sẽ gọi anh đến để giúp đỡ nếu như bị bắt nạt.]
Câu nói những tưởng là bông đùa nhưng lại khiến hắn suy nghĩ nhiều.
Rõ ràng là kẻ gây ra tổn thương sâu sắc nhất cho cô mà còn đòi ở đấy bảo vệ, giúp đỡ. Nực cười thật!
Nếu là bảo vệ, hắn nên quay về bốn năm trước giết quách bản thân cho xong chuyện.