“Em đợi anh hai đến đón sao?”
Giọng nói ấy làm Gia Hân giật mình, cô quay lại theo phản xạ. Trước mắt cô chính là bóng dáng của hắn, kẻ từng đứng trên cao ra uy, cưỡng bức và chèn ép cô. Bỗng chốc tất cả lớp phòng thủ biến mất, cảm xúc lúc này chỉ còn lại sợ hãi. Đôi con ngươi giãn to ra, cánh tay bỗng chốc lạnh toát không kiểm soát. Gia Hân vô thức lùi về sau nhưng bất thành. Cô nắm chặt tay cầm, đứng hình không trả lời cũng chẳng nhúc nhích.
Bất chợt trái tim hắn co thắt kịch liệt, so với nỗi sợ của cô thì nỗi đau này cũng chẳng thua kém gì. Hắn không nghĩ và chưa từng nghĩ Gia Hân lại sợ hắn đến mức độ này. Không biết từ bao giờ giữa trán của hắn đã xuất hiện một cái rãnh dài tạo bởi hai vách thịt mỏng. Vành mắt từ sớm đã đỏ vì xúc động, nhiều năm như vậy bây giờ mới chân chính đứng trước mặt nhau mà nói chuyện.
Cuối cùng, cuối cùng thì hắn đã đối diện với cô và cũng đang đối diện với tội ác của bản thân mình. Hắn chạm vào tay cầm xe lăn, khuỵu một gối xuống, ánh mắt tha thiết nhìn vào đôi con ngươi chỉ còn lại sợ hãi. Hắn nói, giọng đã nghẹn đi:
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại em, vĩnh viễn. Tôi hứa!”
Giọng nói ấy kéo hồn vía Gia Hân trở về. Cô biết, mình đang gặp ai. Nhưng đối diện với con người này, ngoại trừ hận thù thì chẳng có gì hết. Kể cả có bao nhiêu lời hứa cũng vô dụng. Tùy tiện vấy bẩn, tùy tiện bức người, cũng tùy tiện quyết định mạng sống của mẹ con cô. Con người ấy, vĩnh viễn không nên xuất hiện.
Bất giác, lực tay mạnh mẽ đẩy cánh tay đang đặt trên tay cầm xe lăn của hắn đi. Gia Hân lăn xe muốn trốn tránh nhưng bị hắn ôm lại.
“Đừng đi mà, nói chuyện với tôi đi, được không? Đánh tôi, giết tôi cũng được. Xin em, đừng ngó lơ như vậy!” Hắn cầu xin trong cơn dằn vặt, sợ hãi. Sợ hãi Gia Hân sẽ biến mất khỏi hắn, dù chỉ là một ánh nhìn.
Cô rút hết can đảm, hít một hơi sâu, trong giọng nói không giấu được nghẹn ngào và tủi nhục:
“Cuộc đời này, người tôi hận nhất, ghét nhất chính là anh. Nhớ cho kĩ, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.”
Dứt lời, những giọt nước mắt không thể kiềm được lăn dài. Một vài đồng nghiệp đi ngang qua thấy tình cảnh của bọn họ nên khó hiểu đứng nhìn. Thấy thế, Gia Hân nâng tay lau vội những giọt nước mắt trên má, thừa cơ hội gọi lớn:
“Chị ơi, giúp em với ạ.”
Chị đồng nghiệp hơi e ngại, nhìn nhìn hắn mấy cái thì cũng đến đẩy Gia Hân đi, để cô ngồi ở một góc khác. Bấy giờ, tay của cô đã run không chịu được nhưng vẫn cố sức lấy điện thoại gọi cho Minh Khang. Vì hoảng nên nói không rõ ràng:
“Anh ơi… đến… đến đón em, công ty, nhanh, đón em nhanh lên.”
Phía bên kia Minh Khang cũng chẳng biết chuyện gì nên sốt ruột hỏi lại. Nhưng sau câu nói đó cô đã tắt máy, sợ hãi đến mức ôm cánh tay của chị đồng nghiệp mà xin xỏ:
“Làm ơn, chị đừng đi. Đợi, đợi anh ấy đến, đợi cùng em với.”
Cô đồng nghiệp tốt bụng thấy thế cũng đành ở lại cùng cô. Hắn đứng chết chân tại chỗ, bất lực nhìn Gia Hân sợ đến nói chuyện cũng không rõ ràng.
“Rốt cuộc tôi sai nhiều đến mức nào đây?”
Hắn bỏ lại một câu rồi rời đi mất dạng, không còn thấy nữa. Khi Minh Khang đến đón thì tâm trạng của Gia Hân cũng không khá hơn. Có vẻ là vướng vào căng thẳng, đầu óc cũng chẳng nhẹ nhàng được.
“Gia Hân, em gặp chuyện gì sao?”
Minh Khang lo lắng hỏi.
“Em không có, em đi ngủ nha.”
Cô mở cửa bước vào bên trong, nằm co người lại. Một lúc lâu, chú chó Hi xuất hiện. Nó leo lên giường chạy vào lòng cô. Gia Hân ôm nó khóc đến thiếp đi.
Cũng phải đợi một lúc rất lâu, khi bên trong đã hoàn toàn yên tĩnh Minh Khang mới bước vào đắp chăn cho cô. Lúc này, anh chỉ biết thở dài rồi đi ra.
“Tên khốn, mày làm cái mẹ gì chứ? Khốn nạn.” Trần Tình ngồi trong nhà tắt đèn tối om, vừa uống rượu vừa tán vào mặt mình đến mức sưng đỏ. Hắn… biết đau khổ là thế nào rồi.
Là khi muốn cứu chữa lại càng chữa càng lầy.
Hôm nay, không ai nhắn tin cho ai cả. Gia Hân thiếp đi rồi, còn hắn thì không dám tiếp cận. Làm sao bảo hắn bình thường quan hệ với cô, kể cả trên mạng xã hội bọn họ chưa từng có bất kì mâu thuẫn gì.
“Cậu rảnh không? Tới đây với tôi đi.” Trần Tình gọi cho Lưu Phong. Không chần chừ, anh đến ngay.
Vào đến nhà đã thấy nhà cửa tối om, Lưu Phong bật đèn lên nhưng bị giọng nói khàn đặc của hắn làm cho khựng lại.
“Để đó, đừng mở.”
“Cậu sao vậy? Nói tôi nghe đi.” Lưu Phong vừa nói vừa đi đến, ngồi đối diện hắn.
“Tôi không thể chịu đựng được, thật sự rất khó chịu. Tôi… biết sai rồi, không muốn bị trừng phạt như vậy nữa.” Hắn lèo nhèo như một gã say, lại cũng như một đứa trẻ.
Lưu Phong khó hiểu, anh chau mày hỏi:
“Cậu đang nói nhăng nói cuội gì thế? Cậu đã làm gì?”
“Tôi… làm rất nhiều, cũng sai rất nhiều…”