Lời đột ngột phát ra, cho thấy bản thân hắn đã nhìn nhận cái sai đó từ rất lâu rồi.
Trần Tình nhìn thẳng vào đôi mắt khó hiểu của Lưu Phong, sau đó chậm rãi nói:
“Chắc cậu cũng nghe Hà My kể về chuyện của tôi và Gia Hân rồi phải không?”
“Ừ, nghe rồi.” Anh gật đầu đáp.
Hắn lại tiếp tục nói:
“Nếu là cậu, cậu sẽ tha thứ cho tôi không? Kể cả khi đó tôi thay đổi, cậu sẽ tha thứ không?”
Lưu Phong không chần chừ mà dứt khoát đáp trả, thái độ vô cùng cứng rắn:
“Không.”
“Tại sao?” Hắn hơi đỏ mắt, hỏi lại.
“Trần Tình, cậu có biết đó vốn không phải là hành động của một con người không? Chắc cậu cũng từng đặt bản thân vào vị trí của cô ấy. Chỉ sợ cảm xúc của cô ấy còn hơn thế nữa. Con người đều có cảm xúc và tâm hồn của mỗi người cũng khác nhau. Cứng rắn thế nào cũng không thể dễ dàng vượt qua.” Lưu Phong tận tình giải đáp cho hắn hiểu. Ngay từ đầu anh đã không ủng hộ việc làm này nên tội tình gì phải nói lời giả dối.
Trần Tình không đáp lại, hắn nhấp ngụm rượu, ngồi một lúc rất lâu. Không gian im lặng như tờ, lúc này chỉ còn nghe được tiếng của rượu bị nén lại ở miệng chai.
Trần Tình nốc cả chai rượu vào miệng nhưng Lưu Phong không cản.
Cho đến khi hắn không chịu nổi mà sặc ra cả rượu và nước bọt thì Lưu Phong mới chịu lên tiếng can ngăn.
“Đừng uống nữa! Cậu có nghe không?”
Trần Tình không uống nữa mà chỉ nhìn về phía trước, im lặng.
Lưu Phong bất thình lình cất tiếng:
“Hôm nay cậu gặp chuyện gì?”
“Tôi gặp lại cô ấy.” Hắn im lặng một lúc rồi nói tiếp:
“Này Lưu Phong. Tôi kể cậu nghe, thế này…”
Trần Tình kể lại chuyện mình đã tiếp cận với Gia Hân qua mạng xã hội và mối quan hệ của bọn họ hiện tại. Cuối cùng, hắn hỏi:
“Cậu… thấy tôi có nên theo đuổi, sửa chữa hay là chấm dứt và biến mất.”
Câu hỏi hóc búa đấy! Thật ra, nếu đứng dưới góc độ của một người không có mối liên hệ gì với hắn, thì Lưu Phong nhất định muốn hắn dừng lại. Làm gì có ai lại muốn loại người chó má như vậy tiếp tục vây quanh để làm khổ con gái nhà người ta. Nhưng đây là Lưu Phong, anh chơi thân với hắn. Giữa bọn họ là quan hệ còn hơn cả bạn bè, nên việc muốn Trần Tình có được những thứ hắn muốn vẫn luôn là sự ưu tiên. Dù sao thì hắn đã có thay đổi, Lưu Phong yên tâm. Anh thăm dò:
“Cậu có yêu cô ấy không?”
“Có, tôi thật sự yêu cô ấy. Cũng chẳng biết từ lúc nào, cuộc sống của tôi mỗi ngày đều xuất hiện cô ấy. Mỗi ngày tôi đều nghe giọng của cô ấy trên radio, còn nhắn tin nữa.” Hắn đáp, trong lời nói không hề che giấu sự hạnh phúc. Thứ hạnh phúc khi nhắc về thời khắc bình yên giữa hai người, dẫu không gặp mặt nhưng hắn ấm lòng.
Lưu Phong là người đã yêu, từng chinh phục Tuệ Mẫn, sưởi ấm những gì lạnh giá nhất. Và đối với anh thứ lạnh giá nhất chính là trái tim không yêu. Anh tôn thời tình yêu, càng điên cuồng càng tình thú thì càng hạnh phúc. Bởi vì vậy, tình yêu chính là hương vị không thể thiếu trong cuộc sống. Bất kì ai cũng phải điên cuồng tìm kiếm và theo đuổi, đó mới là thú vui của trái tim có tình. Vì vậy, không quá khó hiểu khi Lưu Phong lại ủng hộ hắn - một kẻ không xứng đáng được yêu.
“Tôi nghĩ cậu nên theo đuổi Gia Hân. Nếu thật sự yêu thì giành giật về theo cách của cậu. Dù có vứt bỏ tất cả cũng níu kéo cho bằng được thứ mình mong muốn và đó cũng là chân lí của tôi.”
Hắn ngạc nhiên lắm, những lời chỉ trích trước kia khiến Trần Tình nghĩ Lưu Phong sẽ phản đối. Đến cuối cùng, hắn như được tiếp thêm một nghị lực để có thể tiếp tục. Chỉ là còn thiếu chút can đảm và mạnh mẽ.
“Cho tôi một lí do cụ thể hơn để tôi có can đảm đi.” Trần Tình ủ rũ nói. Đích thực, hắn rất cần điều này.
Lí do cụ thể, có chăng chỉ là những cái ham muốn và ích kỉ của bọn họ. Nhưng phàm là con người thì ai lại không rơi vào cái bẫy ích kỉ của tạo hóa kia chứ? Huống hồ bọn họ là dân kinh doanh, đặt quyền lợi của bản thân là trên hết. Nhưng ở đây có thêm tình yêu, thứ họ suy xét để cho vào lại chính là hạnh phúc của đối phương. Với những hứa hẹn quá đỗi tầm thường, nhưng Lưu Phong và Trần Tình đều có tình ý, chắc chắn bọn họ sẽ thực hiện được.
“Nếu cậu muốn cô ấy hạnh phúc với kẻ khác và hận cậu suốt đời thì cứ ngồi ở đây. Ít nhất là theo đuổi sẽ có cơ hội xóa bỏ hận thù, may mắn còn có được tình yêu. Cuộc đời này sống nay chết mai, thôi thì muốn bù đắp thì phải tiếp cận và tự tay làm, thế mới hiệu quả.”
Nghĩ lại thì những điều anh nói cũng vô cùng chí lí. Gần năm năm cũng đủ để Gia Hân bình tĩnh hơn. Có chăng chút sợ hãi còn sót lại chỉ là một phần ám ảnh với vẻ mặt của hắn. Trần Tình tìm mọi lí do để cho bản thân thấy đây là thời điểm thích hợp để bắt đầu. Trốn tránh không phải là cách, càng không phải hành động mà hắn nên làm.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho cấp dưới:
“Ngày mai cậu chuyển hồ sơ dự án cho tôi xem kĩ càng, tôi sẽ cùng cậu trực tiếp điều hành dự án lần này với công ty đối tác.”