Cứ Ngỡ Đã Thành

Chương 27: Xin phép rút tay




“Yêu tôi? Anh không có tư cách.”

Không đợi hắn kịp phản ứng, Gia Hân đã lăn bánh xe rời đi. Giữa bọn họ vốn không còn gì để nói ngoài chán ghét và oán hận. Nhưng khi kịp định hình, Trần Tình đứng chặn lại, nghiêm mặt nói:

“Bất kể ra sao, tôi vẫn sẽ bù đắp cho em. Cho dù có phải dùng thủ đoạn, quyền thế để ép buộc, tôi vẫn không thể buông tay em.”

Đúng vậy, hắn thà để Gia Hân hận hắn suốt đời còn hơn chứng kiến cô đi theo kẻ khác. Đây không phải yêu, mà là ích kỉ. Hắn chỉ sợ bản thân khổ sở khi không có được cô mà thôi. Tình yêu như thế này, rõ ràng là rất tai hại.

Giờ đây, hắn như một tên điên hết thuốc chữa. Gia Hân liếc hắn một cái rồi mắng.

“Đồ điên.” Sau đó bỏ đi.

Hữu Luân thấy Gia Hân trở về bàn làm việc mà hai mắt lại đỏ hoe. Anh ân cần hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì sao? Em bị sao thế?”

Gia Hân lắc đầu không đáp mà tiếp tục làm việc. Thực chất trong lòng cô vô cùng bồn chồn và bất an.

Về Trần Tình, hắn đang lên một kế hoạch để hàn gắn với Gia Hân, loại bỏ những kẻ ngáng chân. Và kẻ ngáng chân đáng ghét bị hắn nhắm đến chính là Hữu Luân. Theo như tin tức người theo dõi Gia Hân gửi về, những hình động giữa cô và anh ta khiến hắn vô cùng ngứa mắt.

Dường như cái bản tính thích áp bức của hắn đã ngấm vào xương tủy, sẽ muôn đời không đổi. Hắn lại nung nấu tâm tư muốn hủy hoại những mối quan hệ và chinh phục cô bằng mọi giá. Con đường ngày hôm nay, liệu có lặp lại quá khứ?

Nếu được vậy thì phải xem hắn yêu Gia Hân đến mức nào.

“Em nói tôi điên? Tôi không phủ nhận đâu.”



“Anh hai hả? Hôm nay em đi ăn với đồng nghiệp. Anh đừng đón em, có gì em sẽ điện sau.” Gia Hân nói vào điện thoại.

Sau khi tắt máy, cô giương ánh mắt không mấy thân thiện nhìn hắn. Gia Hân lạnh giọng hỏi:

“Anh thấy thế nào? Như vậy đã vừa lòng hay chưa?”

Hắn cười nhạt, mở cửa ôm cô vào bên trong. Gia Hân không phản kháng, chỉ là không hợp tác mà thôi. Hắn vừa ôm vừa nói:

“Em ngoan thế này thì tôi không làm gì hại em đâu. Tôi hứa, trước khi em đồng ý tôi sẽ không bao giờ lặp lại chuyện đồi bại hôm đó.”

Lời hắn nói vô cùng chân thành nhưng Gia Hân cũng không vội tin mà tiếp tục cảnh giác.

“Em muốn ăn gì? Nhà hàng u hay Á?” Hắn ngồi vào vị trí lái, hỏi người bên cạnh.

Cô vẫn không trả lời, quay ngoắt mặt ra cửa sổ. Khóe miệng câu lên nụ cười trấn an, như kẻ không bình thường mà tiếp tục:

“Vậy nhà hàng Á nhé?”

Cô không đáp lại, hắn cũng tự mình lựa chọn. Trong suốt khoản thời gian ấy, cả hai đều hoàn toàn im lặng.

Đến nơi, mọi bất tiện của cô đều được hắn chú ý. Trong lúc đợi món mặt Gia Hân lạnh như tiền, nghiêm túc nhìn hắn, cô hỏi:

“Rốt cuộc anh muốn gì? Nói một thể để tôi biết đường mà tính. Anh vẫn còn thích dùng cái thủ đoạn dơ bẩn này để uy hiếp tôi sao?”

“Những gì muốn thì tôi đã nói rồi. Tôi không làm hại em, chỉ là muốn cùng em tìm hiểu nhau.” Hắn nói, trong lời nói tràn ngập thuyết phục, không có hung hăng hay tức giận.

Ngược lại, Gia Hân không được niềm nở như vậy. Cô mỉa mai đáp:

“Tôi nghĩ bản thân đã hiểu rõ bản chất khát máu của anh lắm rồi chứ, cần chi phải tìm hiểu.”

“Cho tôi một cơ hội thật sự khó như vậy sao?” Hắn cau mày, hỏi.

“Nếu có bản lĩnh thì đã không lấy quyền lực ra uy hiếp khiến tôi đi ăn cùng anh.”

Im lặng, không trả lời nữa. Không khí vô cùng căng thẳng, cho đến khi nhân viên dọn đồ ăn lên cũng vẫn chưa hạ nhiệt. Bọn họ mạnh ai nấy ăn, không đếm xỉa đến đối phương.

Phá vỡ không khí quái dị của bọn họ chính là Hữu Luân. Không biết từ đâu xuất hiện, anh đi đến bên cạnh Gia Hân, chào hỏi:

“Chào chủ tịch Trần! Chào Gia Hân! Em đi ăn sao?”

Sắc mặt hắn tối đen, vô cùng khó coi. Không đợi Gia Hân trả lời, hắn lạnh lùng đáp:

“Đến nhà hàng không để ăn thì để làm gì?”

Gia Hân liếc nhẹ hắn một cái, sau đó quay sang nói chuyện với Hữu Luân. Ánh mắt cô lóe lên tia sáng, cảm thấy như đã gặp được cứu tinh.

“Anh đến đây sao? Đã ăn gì chưa?”

“Vẫn chưa, định đến ăn một mình.” Anh đáp, mắt vẫn nhìn hắn đầy cảnh giác.

Như chưa từng có sự tượng gạo nào xảy ra, Gia Hân kéo tay Hữu Luân ngồi bên cạnh mình, cười cười nói:

“Hay anh cùng ăn luôn đi. Dù sao em cũng chỉ mới bắt đầu ăn thôi.”

“Không được!” Hắn quả quyết. Đã từ rất lâu hắn đã xem Hữu Luân như đối thủ. Và tuyệt đối, giữa bọn họ sẽ không thể nào ngồi chung mâm.

Nhưng có vẻ chẳng ai đếm xỉa đến hắn cả. Gia Hân tùy tiện đưa tay lên gọi phục vụ đến, đưa danh sách món cho Hữu Luân chọn. Trần Tình điên đến cả người đều nóng mà hình như bọn họ không có để ý. Phải không?

“Tôi đã cho phép sao?” Trần Tình đặt đũa xuống bàn tạo tiếng vang rất to.

Gia Hân không chịu thua, muốn phản kháng đến cùng để giữ lại vị cứu tinh cho mình.

“Tôi cho phép!”

Sắc mặt Gia Hân vừa trắng vừa kiên định, quyết tâm không để hắn phản kháng lại. Trần Tình chẳng biết nói gì hơn, đành trơ mắt nhìn Hữu Luân gọi món rồi ăn cùng. Đây cũng có thể xem là sự nhẫn nhịn tuyệt vời nhất đời hắn. Nếu người trước mặt không phải là cô, có lẽ hắn đã không để mọi chuyện bình yên đến thế này. Bởi vì sử dụng bạo lực lúc này không phải cách thông minh.

Hắn cố gắng nuốt cái thứ gì đấy khó ăn như đá tảng, chẳng biết là món gì nhưng chỉ có duy nhất một vị đắng. Không dừng lại ở đó, hắn còn phải chứng kiến cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ, mà đáng lí ra nó phải thuộc về hắn.

“Tôi thấy no rồi, không ăn nữa.” Hắn hậm hực nói.

Vô lí!

“No thì mời anh về, tôi vẫn chưa no.” Hữu Luân đáp trả.

Lời vừa dứt, anh cảm nhận được có một tia sét xẹt qua, nổ một tiếng rất lớn, xẹt qua người khiến cả cơ thể giật bắn lên. Ánh mắt sắc lạnh không nói không rằng đi đến bên Gia Hân, nắm lấy cánh tay vẫn còn đang cầm thức ăn của cô. Động tác không quá mạnh bạo cũng chẳng nhẹ nhàng gỡ tay cầm thức ăn của cô xuống. Cũng không để tâm đến ai đó sẽ dòm ngó bọn họ, Trần Tình thúc giục:

“Đừng ăn nữa, tôi đưa em về.”

Gia Hân chưa kịp phản ứng lại bởi vì não đã ngưng động lại, tựa như đóng băng không thể hoạt động. Lúc này, Hữu Luân đã vươn tới, nắm lấy tay của Gia Hân, giật mình quay lại đã không ai nhìn thấy cô nữa.

Hai người không chịu nhường nhịn, ví kẻ chính giữa như muốn mòi ngon mà tranh giành. Bốn mắt nhìn nhau chỉ toàn thù ghét và khó chịu. Bị xéo mãi cũng quằn, Gia Hân phủi tay bất lực ngồi tại chỗ. Cũng nhờ vậy cô đã thành công giành lại sự chú ý dành cho riêng mình.

“Hai anh bị gì vậy? Không muốn ăn nữa thì đi về.” Cô hơi tức giận nên tỏ thái độ. Tốt nhất là về nhà, chứ cô cũng chẳng có tâm trạng ăn uống gì thêm. Vả lại, hai tên này… phiền thật.

Nhưng mức độ phiền ấy vẫn chưa chịu phanh lại, hết tranh giành giữa việc đi hay ở, giờ bọn họ còn tranh cả việc đưa cô trở về nhà. Cuối cùng mọi việc cũng lại đến tay Gia Hân. Cô sẽ là người chọn ra một trong hai người để đưa mình về nhà. Theo quan điểm tránh xa hắn mọi lúc mọi nơi, cuối cùng cô chọn Hữu Luân.

Mặc dù rất tức giận nhưng Trần Tình vẫn không thể làm trái giao kèo, cứ vậy đành gọi cho đàn em đang theo dõi Gia Hân phải báo cáo ngay nếu giữa cô và tên cản đường kia có phát sinh quan hệ gì mờ ám.

Ra tới cửa, bản thân cũng phải ngậm ngùi, tức tối nhìn bọn họ hợp thành một đôi mà đưa nhau về nhà.

Trên xe của Hữu Luân, giữa bọn họ vẫn có sự e ngại. Đến cuối cùng luôn là anh mở lời:

“Anh ta và em có quan hệ gì thế?”

Cô giật mình rồi lại im lặng cúi đầu không trả lời. Anh biết giữa bọn họ nhất định đã nảy sinh cái gì đó không hề đơn giản. Suy nghĩ một lúc anh mới dám lên tiếng hỏi thêm lần nữa:

“Anh ta… thích em phải không?”

“Thích sao? Làm sao mà thích được.” Hắn chưa từng thích cô, hắn chỉ là kẻ đến vì muốn và đi cũng là vì bản thân hắn muốn mà thôi. Gia Hân nghĩ như vậy, cũng chưa từng tin những gì hắn nói và hứa hẹn. Đối với Gia Hân, con người như hắn thì làm gì biết yêu, biết thương ai kia chứ.

“Nhưng hành động đó của anh ta là đang yêu em, là đang… ghen với anh.” Hữu Luân bất chợt rụt rè, tấp xe vào đầu con hẻm nhỏ. Những gì can đảm nhất trong đời đều dồn lại tại đây. Hữu Luân quay sang, nắm lấy tay của Gia Hân bất kể cho cô có giật lại cũng không thể nào thoát được. Lúc này, Gia Hân đã hoảng, cô lớn tiếng:

“Anh làm gì vậy? Buông ra, buông…”

Anh giật mạnh tay, khiến Gia Hân không thể giãy giụa nữa.

“Đừng động đậy, nghe anh nói.”

Cô dừng hẳn các động tác mà chú tâm nhìn anh, ánh mắt không giấu đi cảnh giác. Được một lúc, không gian yên tĩnh hơn thì anh mới chầm chậm nói:

“Anh thích em. Thích từ lúc em vào công ty rồi. Anh luôn muốn tiếp cận và chăm sóc cho em. Nếu được em có thể cho anh một cơ hội không? Tìm hiểu thôi, được không?”

Gia Hân tròn mắt nhìn anh. Tình yêu sao? Rất tiếc, cô đã đặt nó vào một chàng trai với trái tim ấm áp kia. Cô sẽ không thể chia sẻ hay làm bất kì điều gì để bản thân phải hối hận.

“Nếu đồng ý thì hãy để anh nắm tay em như thế này.” Hữu Luân không muốn nói đến hay từ “nếu không”, anh chỉ hi vọng tất cả rồi sẽ trọn vẹn, Gia Hân và anh sẽ trọn vẹn.

Anh vừa dứt lời, Gia Hân đã nâng tầm mắt lên ái ngại nhìn con người trước mặt. Giữa bọn họ luôn có tôn trọng, nhưng tình yêu lại xuất phát ở một phía. Gia Hân mỉm cười, cúi đầu lần nữa, giọng đầy biết ơn, nói:

“Cảm ơn anh vì thời gian qua đã giúp đỡ em. Cảm ơn anh vì đã giải vay cho em. Nhưng mà… cho phép em rút tay. Xin lỗi anh.”