“Cảm ơn anh vì thời gian qua đã giúp đỡ em. Cảm ơn anh vì đã giải vay cho em. Nhưng mà… cho phép em rút tay. Xin lỗi anh.”
Lời từ chối không hẳn là khéo léo nhưng Gia Hân nghĩ nó vẫn đủ đầy. Đủ để Hữu Luân từ bỏ và cũng đủ để anh ấm lòng. Bởi vì sâu bên trong Gia Hân, Hữu Luân giống với một người anh thì đúng hơn. Anh luôn giúp đỡ, chăm sóc và dịu dàng với cô, cảm giác ấy giống với Minh Khang vậy. Cô vẫn luôn hi vọng giữa bọn họ sẽ mãi giữ mối quan hệ đồng nghiệp thân thiết, chỉ là không ngờ lại chóng tàn đến thế này.
Nhận được câu trả lời, Hữu Luân gượng cười vì không thể để biểu cảm khó coi nào lộ ra. Cho dù có buồn thì cũng phải đợi đến lúc về nhà mà buồn. Anh từ từ thả lỏng tay ra, hơi ấm của cả hai mấy chốc đã không còn, khoảng trống ấy đã bị bức tường khí vô hình, lạnh lẽo chắn lại. Điều này như một lời cảnh tỉnh, nhắc nhở Hữu Luân rằng anh với cô đã không còn cơ hội. Ngay cả lí do là gì Hữu Luân cũng không màn hỏi để. Có lẽ là sợ đau lòng, hoặc e ngại về câu trả lời thật sự. Hữu Luân nghĩ rằng Gia Hân với Trần Tình có một mối quan hệ không phải tầm thường. Suy đoán ấy chẳng sai, nhưng mối quan hệ ấy còn phức tạp hơn anh nghĩ. Gia Hân không thích Trần Tình, nhưng lại thích Trần Tình qua cái màn hình nhỏ.
Đang rơi vào trạng thái ngượng ngùng thì có tiếng chuông điện thoại reo lên. Hữu Luân nén lại cảm xúc để nghe máy.
“Tôi nghe đây.”
…
“Vâng, tôi sẽ đến ngay.”
Là đồng nghiệp gọi đến lấy tài liệu. Hữu Luân quay sang Gia Hân, như chưa có chuyện gì xảy ra, anh nói:
“Anh quay lại đây một tí để lấy tài liệu của anh trưởng phòng. Em chịu khó đi chung nhé!”
“Vâng ạ!” Gia Hân đáp, mặc dù rất ngại nhưng vẫn giữ bình tĩnh mà trả lời.
Vốn có thể đưa cô trở về nhà rồi quay lại nhưng Hữu Luân muốn ngồi cùng Gia Hân như thế này. Dù sao thì qua vụ việc này cô cũng không còn muốn đi chung với anh nữa, nên cứ cố mà tận dụng vậy. Cả hai ngồi trên xe, im lặng không nói gì. Anh lái xe rất chậm, tận hưởng từng giây từng phút bên cô, tưởng tượng như đây là ngày chia lia của bọn họ vậy. Mặc dù chỉ mình anh nghĩ thế, lạ lùng lắm nhưng cũng đáng thương lắm!
Một lúc sau, chiếc xe đổ ngay trước một con hẻm nhỏ, đi vài bước thì đến nhà trưởng phòng. Hữu Luân tạm thời đổ xe ở đấy, sau đó quay sang nói với Gia Hân:
“Em ở đây đợi anh nhé, anh vào rồi ra ngay thôi.”
Gia Hân gật đầu. Đợi anh đi mấy bước thì chợt nảy ra ý gì đó, cô gọi anh lại:
“Anh Luân, mở giúp em cái cửa để hóng mát.”
Anh cũng định mở nhưng nghĩ thì thấy nguy hiểm nên dừng lại.
“Bên trong có máy lạnh mà, em nóng thì mở cửa sổ chứ mở cửa xe thế kia thì nguy hiểm lắm. Khu này xây an ninh không đảm bảo, nếu để xảy ra chuyện gì thì không hay.”
Chuyện không hay sao? Chuyện không hay gì mà Gia Hân chưa từng gặp chứ? Cô cười xòa, chẳng mấy để tâm đến lời cảnh báo ấy.
“Không sao đâu, anh vào lấy rồi ra ngay mà. Hít gió thiên nhiên cũng khuây khỏa hơn, chứ mấy hôm nay căng thẳng quá.”
Thấy cô cứ khăng khăng nói mãi nên anh cũng chiều lòng. Trước khi vào trong còn không quên dặn dò:
“Nếu có người lạ đến thì nhớ đóng cửa lại ngay nhé. Anh vào đấy lấy tài liệu rồi sẽ ra ngay.”
“Em biết rồi, anh cứ yên tâm đi đi.”
Cô vừa dứt lời thì Hữu Luân đã vội chạy vào bên trong. Gia Hân thò đầu ra bên ngoài, hít tí gió trời cho đỡ căng thẳng. Vào giờ này nắng trời đã dịu lại, thêm có gió mát khiến Gia Hân vô cùng thích thú. Cảm giác lâng lâng khó tả, cũng lâu lắm rồi cô chưa trải nghiệm lại. Có lẽ cảm giác này đã mất đi từ lúc gặp lại Trần Tình. Đang miên man suy nghĩ thì có tiếng xe phân khối lớn chạy ngang. Tiếng xe khó chịu, chói tai vô cùng. Cứ nghĩ nó đã một mạch chạy đi, nhưng nào ngờ vài giây sau lại quay đầu trở lại. Chúng đổ xe cách chỗ Gia Hân ngồi không quá mười bước chân. Cô vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì có bốn thanh niên cao ráo, nhưng mặt mày bất hảo đi đến. Một tên trong số đó sờ môi, buông lời trêu ghẹo:
“Cô em xinh đẹp, sao lại ở đây một mình thế?”
Giọng kẻ đó cất lên khiến Gia Hân hoàn hồn. Cô lập tức vung tay đóng cửa, nhưng lại để chậm hơn tên kia một nhịp. Hắn trông có vẻ đắc chí lắm, cứ thế mà hất hàm lên giọng:
“Định trốn bọn anh đấy à?”
Gia Hân hơi sợ nhưng vẫn cố gắng trưng ra bộ mặt đanh thép, lớn tiếng để Hữu Luân nghe thấy.
“Các người định làm gì? Tránh xa tôi ra, bạn tôi ở bên trong sẽ ra ngay bây giờ.”
Nghe cô hăm dọa cả bọn bốn người cười phá lên đầy vẻ khinh bỉ. Khinh bỉ kẻ chưa gặp mặt được giới thiệu là bạn của cô. Nhìn bọn chúng đã biết là thành phần bất hảo, suốt ngày tụ tập lông nhông thế kia mà vẫn có xe xịn, đồ tốt để dùng, chứng tỏ nhà cũng không phải thuộc loại bần hàn. Nếu là hai người một nam và một nữ thì bọn chúng có sợ cái gì đâu.
“Ê bọn mày, nghe em nó nói gì không? Tao nghe mà muốn tè ra quần ấy. Miệng mồm thế này thì bốn đứa một hố thì thích nhỉ. Ha ha vừa chửi vì kêu la thì còn gì bằng.” Một tên đứng bên cạnh mở miệng, trong lời nói toàn ý nghĩ không đàng hoàng.
“Thằng này, đầu mày chứa cái con chim gì thế? Bốn đứa còn ít đấy, xinh thế kia mười thằng còn không cưỡng nổi.”
Ngồi trong xe, Gia Hân nghe thôi mà đã phát run. Kí ức bị bạo hành và cưỡng hiếp vẫn còn đó, một người đã ám ảnh thế kia huống chi là bốn tên cầm thú.
Lúc này, Hữu Luân từ trong nhà bước ra. Thấy nhiều người lạ mặt vây quanh cô. Anh chạy lại, chen vào giữa đám đông, hét lớn:
“Tránh ra. Chúng mày muốn gì?”
“Hữu Luân, cứu em.” Gia Hân hối thúc anh, sợ đến cả mặt đều đã trắng bệch.
“Tránh dô đầu mày. Ông đây làm gì mày mà to tiếng thế? Thích kiếm cơm không?” Bọn chúng hung hăng đáp trả. Gia Hân luống cuống, lại sợ Hữu Luân bị đánh nên kéo tay anh, muốn anh mau rời đi. Nhưng đứng ở vị trí này nếu muốn đi thì cũng khó mà đi được.
“Bọn du côn chúng mày tốt nhất tránh xa nơi này ra, không phải ở đâu cũng chứa rác được hết. Bọn mày lui về bãi rác mà ở.” Hữu Luân phát cáu quát. Thấy Gia Hân sợ thành ra như vậy nên rất tức giận.
Bọn chúng vốn chỉ định dừng lại trêu đùa nhau một chút nhưng không ngờ lại bị chửi đến thế. Hữu Luân mở miệng câu nào lại thấm thía câu ấy. Bọn chúng bị sỉ nhục thì đâu chịu được, giận quá nên muốn đánh người. Một tên đứng cách xa anh nhất không biết từ đâu lao đến tặng cho Hữu Luân một cú đấm. Mấy chốc khóe miệng Hữu Luân rách toạc, đau đớn vô cùng. Gia Hân thấy thế thì la toáng lên, Hữu Luân cũng đành đứng ra đánh nhau với bọn chúng.
“Cậu còn ở đây báo cáo làm gì? Mau ra đánh chết cái đám chó má khốn nạn đó cho tôi. Mở định vị để tôi đến ngay.” Trần Tình hét lớn vào điện thoại khi nghe báo cáo của người theo dõi Gia Hân gọi về.
Lập tức, người đàn ông lực lưỡng nhảy ra, tiếp ứng cho bọn họ.