Hai đánh bốn không phải là một thế cục cân bằng và cân xứng cho lắm. Gia Hân thì sợ hãi, khóc lóc. Trong lúc hoảng loạn, cô chỉ biết nhắn tin qua mạng cho người mà mình tin tưởng nhất. Rất nhanh, hắn đã phản hồi. Trong lúc gấp gáp quá, hắn nhắn lại:
“Đừng lo, anh biết em ở đâu. Đợi anh, đợi anh một lúc thôi. Anh sẽ đến ngay. Đừng sợ.”
Với tốc độ kinh người, năm phút sau Trần Tình có mặt. Trước mắt hắn là Gia Hân đang ngã sõng soài trên mặt đất, hai người kia thì bị đánh bầm dập không đứng dậy nổi. Trần Tình vừa chạy đến đã lao vào nhưng kết quả chẳng ăn thua gì. Một tên trong số bốn người kia nhận ra hắn, bất giác kẻ đó cười nửa miệng, hỏi hắn:
“Anh Trần Tình đó sao? Lâu ngày không gặp, nhớ tôi chứ?”
Trần Tình nhớ. Đây là con của chủ tịch công ty từng hợp tác, giữa bọn họ từng có vài xích mích. Lần đó Trần Tình lấy chai bia đánh bể đầu tên đó, khiến gã phải khâu tận mấy mũi kim. Cũng vì vậy, hôm nay là một ngày đẹp trời để gã ta trả thù. Trần Tình thấy chuyến này không xong rồi. Khi nãy đi gấp quá nên không kịp gọi đàn em đến. Đến nước này Trần Tình chỉ còn cách nói chuyện để thỏa hiệp.
“Tôi nhớ. Nhưng không hiểu lí do gì lại khiến cậu đụng đến người của tôi.”
“Người của anh? Ai là người của anh.” Gã giả vờ hỏi.
Trần Tình đưa mắt nhìn Gia Hân nằm trên đất sợ hãi run rẩy mà tim đau đến không thể thở được. Hắn đành hạ giọng mà nói:
“Để tôi ôm cô ấy về nhà rồi tôi sẽ qua nhà uống trà trò chuyện với cậu sau.”
Nói xong anh bước lên phía trước định hạ người xuống ôm Gia Hân lên gì gã bước tới chặn lại.
“Ấy, sao phải vội đến vậy? Chúng ta phải hàn huyên tâm sự mới phải, sao lại phải để ý đến cô ta làm gì. Huống hồ tí nữa tôi phải mang cô ta đi, đẹp thế này thả ra thì uổng thật.” Thái độ khi nói chuyện của gã vô cùng cợt nhả.
“Mày… thằng chó.” Trần Tình tức tối chửi, vung tay đấm gã một cú ngã nhào.
Ba tên còn lại xông lên định đánh trả thì bị ngăn lại. Gã đứng dậy, nghênh mặt lên lần nữa, thách thức:
“Ngon thì đụng vào lần nữa xem tao có đánh con này bầm dập không.”
Trần Tình không hành động nữa, anh mở định vị lên, gọi một cuộc gọi chưa quá năm giây. Bốn tên kia ngơ ngác một lúc thì cũng hiểu Trần Tình đang gọi cho đàn em. Bọn chúng cũng muốn rút nhanh nhưng gã ta thì không chịu, vẫn muốn trả đũa chuyện lần trước. Gã nói:
“Nếu mày ngon thì đi tìm bọn tao. Mà nhớ nhanh tay vào đấy nhé, trước khi bọn tao chơi nát nó.”
Bọn chúng nói xong thì ba tên đã dìu Gia Hân đứng lên, cô sợ hãi không nói được gì chỉ lắc đầu nhìn hắn.Tuyệt vọng vô cùng, người cô mong đợi không phải hắn mà là anh ấy, người đã nói sẽ đến đây cứu cô. Thời khắc này Gia Hân có cảm giác như mình đang bị điên vậy, tự tưởng tượng ra một người bạn trên mạng xã hội và đắm chìm vào đấy.
Hai người đang nằm dưới đất bị đánh te tua, nhìn Gia Hân bị đưa đi mà không thể đứng dậy nên vô cùng bất lực. Nhất là Hữu Luân, anh gào thét gọi tên cô nhưng vô dụng. Gia Hân giãy giụa một tí cũng thôi. Chỉ duy nhất Trần Tình là bình tĩnh. Bởi vì hắn đang cố giữ cho bản thân thật bình tĩnh kia mà. Hắn đã gọi người đến, và mấy chốc nữa thôi, sẽ không sao cả.
Hắn bám đuôi theo bốn tên kia, được một lúc thì dừng ngay ở trước một cái kho lớn. Đàn em của bọn chúng đã hiện diện ở đó từ bao giờ. Trần Tình đứng từ xa, sốt ruột vô cùng. Cũng may, trong lúc câu giờ thì bọn thuộc hạ đến kịp. Thế lực của Trần Tình nói nhỏ không đúng mà nói lớn thì không phải, mà “rất lớn” mới chính là là từ đúng để diễn tả về gia thế của hắn. Nếu không có thế lực thì một mình hắn trụ ở cái đất này không biết đã bị những kẻ có tiền có quyền khác ăn tươi nuốt sống từ bao giờ rồi.
Hắn chơi thân với tập đoàn nhà họ Lưu, là bạn thân từ nhỏ của Hà gia, và còn những mối làm ăn mà ba mẹ hắn đã để lại. Bình thường hắn ít phô trương nên không phải ai cũng biết đến. Nhưng hôm nay hắn phải cho bọn người đó biết, muốn đụng đến người của hắn thì không phải chuyện dễ dàng.
Chuyện thanh lí nhau trong những băng nhóm xã hội đen từ xưa cho đến nay đã không phải chuyện gì quá xa lạ. Nhưng đây là chuyện giữa những con người vừa có tiền, có quyền thì lại hoàn toàn không đơn giản. Giết một con kiến nhỏ thì cả đàn kiến nhốn nháo. Cũng bởi vì vậy, bọn chúng có thể đánh nhau chỉ là không được giết nhau.
Trần Tình chỉ huy đàn em bước vào bên trong, lúc này đã chuẩn bị sẵn người để nghênh đón bọn họ. Gã kia chỉ định trả thù bằng vũ lực chứ chẳng ham muốn chuyện sắc dục ở thời điểm này. Nhưng để Trần Tình đau khổ, gã buộc phải dùng chút thủ đoạn. Gã đè Gia Hân lên vách tường, tùy ý đụng chạm mấy cái để chọc tức Trần Tình. Và cũng đúng như gã dự đoán, Trần Tình điên tiết không chịu được.
Cô đẩy gã ra, một tia hi vọng và bào chữa nào ấy khiến cô nghĩ rằng, người đàn ông ấy không biết cô ở đây, có lẽ anh ta đang đi tìm cô. Nước mắt Gia Hân lăn dài, Trần Tình không kìm được, nói:
“Đừng sợ, có anh ở đây. Anh sẽ cứu em thôi. Sách em tặng anh đọc rất thích, thư em viết chữ rất đẹp. Đừng sợ, anh đã đến rồi.” Trong lúc này, hắn chỉ sợ tâm lí Gia Hân bất ổn mà thôi, nên mới dùng lời ngon ngọt giúp cô trấn tĩnh. Nào ngờ lại không suy nghĩ, đem thân phận giấu kín bấy lâu làm lộ ra. Lúc này Gia Hân không biết nên vui hay nên buồn đây. Người cô mong ngóng sẽ giúp bản thân thoát khỏi những tên cặn bã muốn cưỡng bức mình cũng là người từng cưỡng bức mình trong quá khứ. Thật là nực cười, nực cười đến mức Gia Hân đã không thể thốt lên lời nào, chỉ biết vô vọng nhìn vào đôi mắt của hắn.
“Bọn mày tình tứ làm cái mẹ gì? Nếu mày muốn lấy cô ta về thì mau qua đây để tao đập mày một trận, khi nào hả dạ thì tao cho mày đi.” Gã nói. Nhưng thực chất đâu có đơn giản như vậy. Nếu chỉ lần một trận đánh thì có nghĩa lí gì đâu. Thứ gã muốn làm là tung tin lên báo rằng tin tức Trần chủ tịch vì một cô gái tật nguyền mà đánh đổi tôn nghiêm, tình nguyện bị người ta đánh kia kìa. Đó mới chính là thứ mà trước nay gã ao ước trả thù. Không chỉ là thể xác mà gã còn muốn hắn phải chịu điều tai tiếng.