Cự Phách

Chương 133




Người trong cửa hàng cũng không biết chuyện Vương Thành và mẹ Vương cãi nhau, Quan Gia Hòa thì chắc phải đến khi về nhà mới biết được, Vương Thành cũng không mang tâm trạng kích động khi cãi nhau với mẹ Vương đến đây, chờ đến khi cậu đứng trước mặt bọn họ thì đã không còn kích động gì nữa.

Nhưng hiện giờ Vương Thành không có tâm trạng đâu để bàn chuyện cửa hàng mới, hôm qua cậu đã dặn bọn họ không cần đi giao hàng rồi, nên Quan Gia Hòa bị đẩy đến hỏi xem thế nào. Vương Thành nói cho họ biết hôm nay chưa cần bàn chuyện, lần sau vào lúc nào cậu sẽ thông báo sau. Quan Gia Hòa thấy cậu uể oải nên cũng tôn trọng quyết định của cậu, "Vậy có cần đi giao hàng không?".

Không đi giao hàng đồng nghĩa với việc không có khoản thu nhập thêm, nhưng trong lòng mọi người đều không oán hận gì, tình huống như vậy bọn họ đã sớm đoán được rồi, lượng tiêu thụ mứt Vương gia tốt như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ mở rộng sản xuất thôi, hơn nữa khoản thu nhập thêm kia không phải chỉ lúc giao hàng mới kiếm được, huống hồ gì bây giờ cũng không dễ kiếm thêm như trước nữa.

"Không cần đâu, tôi đã thông báo cho bên xưởng mứt rồi, lát nữa gửi thông tin khách hàng cho họ là được, mấy hôm nay mọi người cứ trông cửa hàng đi, nếu được thì xem giúp tôi cửa hàng thứ hai mở ở đâu thì tốt". Vương Thành nói.

"Được, để tôi đi nói với mọi người".

Vương Thành lại ngồi trong cửa hàng một lúc, trước mặt là một quyển sổ ghi chép, nhưng rõ ràng trí óc cậu không đặt ở đó, cứ ngơ ngẩn mãi. Nửa tiếng sau, cậu quyết định đến công ty tìm Chử Diệc Phong, nhưng chưa ra cửa hàng đã nhận được điện thoại của ba Vương.

Đầu tiên ba Vương hỏi cậu đang ở đâu, Vương Thành nói là cậu đang ở cửa hàng, sau đó ông hạ giọng như đang nói với ai, một lúc sau mới hỏi giữa cậu và mẹ Vương rốt cục đã có chuyện gì.

Vương Thành biết người ba Vương đang nói chuyện cùng là mẹ Vương, nhưng cậu lại không thể nói với ông rằng là bởi vì mẹ biết cậu đang hẹn hò với một người đàn ông, cho nên mới giận dữ như vậy, nếu không ba Vương sẽ không hòa ái nói chuyện với cậu như vậy đâu, mà có khi bùng nổ xông đến ấy chứ.

"Ba, ba hãy khuyên mẹ giúp con đi".

Ba Vương hít sâu, "Hai mẹ con con chẳng nói gì hết thì bảo ba khuyên thế nào, mẹ con thì từ lúc con rời đi đến giờ không nói gì cả, nói chuyện thì bà ấy cũng không trả lời, ba không hiểu nổi hai người sao lại vậy nữa".

"Xin lỗi, ba, hiện giờ con không thể nói được, sau này ba sẽ biết thôi". Vương Thành cũng hết cách, trước khi bị lộ cậu đã từng nghĩ đến rồi, nhưng sự thật còn hỏng bét hơn cả khi cậu tưởng tượng nữa, núi băng còn có thể tan, chứ núi sắt thì cậu bó tay.

"Thành Thành, con vẫn nên về một chuyến đi, nút thắt trong lòng mẹ con vẫn phải là con đến cởi mới được". Ba Vương nói.

"Con biết rồi a, tối nay con sẽ về".

Sau đó Chử Diệc Phong có gọi cho cậu hỏi tình hình thế nào, Vương Thành nói với anh là cây vạn tuế ngàn năm vẫn chưa nở hoa, đồng chí vẫn cần cố gắng. Gắng chịu đến chiều, Vương Thành thấp thỏm đi về nhà.

Tuy mẹ Vương tức giận vì cậu không chịu nghe lời, nhưng không phải là người dễ đánh mất lý trí, lúc này đang nấu cơm trong bếp, nhưng từ tiếng chặt thịt vang lên thì đã tỏ rõ bà đang tức giận thế nào.

Vương Thành sau khi chào hỏi ba Vương liền đi vào bếp, nhìn thấy mẹ Vương đang nấu ăn, khác với vẻ mạnh mẽ lúc trước, trong lòng cậu thấy áy náy, nói cho cùng vẫn là cậu quá tùy hứng, cậu biết mẹ Vương vì tốt cho cậu nên mới vậy, con đường đồng tính luyến ái không dễ đi, làm cha mẹ đều không muốn con trai đi lên con đường không lối về này.

"Mẹ, để con giúp". Vương Thành cười cười đi vào bếp, xắn tay áo lên rửa tay, rồi cầm lấy quả dưa chuột trên thớt cắt thành sợi.

Mẹ Vương không đáp lại.

Vương Thành cũng không lo, đây không phải là lần đầu tiên cậu vào giúp mẹ Vương, không cần bà sai gì đã có thể làm theo tốc độ của bà, ví như lúc xào rau cho thêm muối thì cậu sẽ nhanh tay lấy muối trước, sau đó múc một thìa đổ vào, còn có lúc thêm xì dầu cậu cũng giành trước một bước, mẹ Vương không xào dưa chuột, Vương Thành cũng không lo, lấy đĩa cất dưa chuột đi, cứ như vậy, rốt cục cũng chọc cho mẹ Vương nổi khùng.

"Đi ra ngoài, mẹ không cần con giúp". Giọng mẹ Vương rất đanh thép, nhưng vẫn không nhìn cậu, cướp lại chai dấm trong tay cậu.

"Được rồi, con bưng nồi cơm ra ngoài vậy". Vương Thành cũng không ép quá, muốn hòa tan cây vạn tuế ngàn năm mẹ Vương thì rất cần kiên nhẫn và nghị lực, mà hai thứ này thì cậu đều có.

Mẹ Vương biết mình có nói thì nó cũng không nghe, vì thế không mở miệng nữa.

Trong lòng Vương Thành giơ chữ V thắng lợi, lúc bưng nồi cơm ra ngoài, cậu cảm nhận được trọng lượng của nó không nhẹ, tuyệt đối không phải chỉ có phần cho hai người, cậu biết mẹ Vương chỉ mạnh miệng mềm lòng, ngoài miệng thì nói dữ như vậy, nhưng thực ra vẫn quan tâm cậu.

"Sao cười vui vẻ vậy, thu phục được mẹ con rồi?". Ba Vương xáp lại, nhìn cửa phòng bếp, khẽ hỏi.

"Vẫn chưa". Vương Thành nhún vai, cười nói: "Chỉ là thấy hình như hôm nay cơm thơm hơn mọi ngày".

Ba Vương cười to, vỗ vỗ vai con trai nói: "Thằng nhóc này tinh mắt lắm, hôm nay là ba con nấu đấy".

"...". Vương Thành.

Lúc ăn cơm, Vương Thành cũng ân cần hơn trước, tuy mẹ Vương vẫn cứ lạnh mặt, nhưng dù gì cũng không đuổi cậu đi, buổi sáng không phải còn kêu cậu có giỏi thì đừng về sao, lúc cậu về cũng không thấy bà nói gì, có thể thấy bà vẫn mềm lòng.

Sau đó, Vương Thành bưng trà rót nước đấm vai nịnh nọt một hồi, nhưng mẹ Vương vẫn không cho sắc mặt tốt, tuy không có nổi giận, nhưng lại xem cậu như người vô hình. Ba Vương không nhìn được, mấy lần định nói giúp mấy câu, nhưng bị mẹ Vương trừng mắt nhìn lại rụt lại. Đến khi hết thời sự, Vương Thành thấy mẹ Vương vẫn vững như bàn thạch, đành phải tạm thời dừng việc lấy lòng bà, lên ban công tầng hai lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, tắm xong đi ra liền thấy mẹ Vương nghiêm túc đứng bên ngoài, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi. "Mẹ, sao mẹ lại đứng đây?".

"Mẹ có chuyện muốn nói với con".

Vương Thành nghe thấy vậy là biết cuối cùng cũng đã đến rồi, cậu nhìn thoáng qua phía cầu thang.

"Không cần nhìn, ba con ra ngoài rồi". Mẹ Vương chỉ cần liếc là biết cậu đang nghĩ gì, nếu ba Vương mà ở nhà thì bà sẽ không đi tìm nó ngả bài đâu, hai mẹ con đều ăn ý không muốn cho ba Vương biết chuyện này, còn về sau này, suy nghĩ của hai người lại không giống nhau.

Vương Thành đi cùng mẹ vào phòng cậu, xoay người nói, "Mẹ, mẹ muốn nói chuyện gì với con?".

"Con hứa với mẹ là không qua lại với Chử tiên sinh nữa, hai mẹ con chúng ta vẫn sẽ như trước, mẹ có thể xem như chưa từng có chuyện này, cũng không kể chuyện này cho ba con". Mẹ Vương nói thẳng luôn, bà không thích lòng vòng, đặc biệt là khi đối mặt với người thân của mình.

Vương Thành lộ vẻ do dự.

Mẹ Vương thấy thế liền tấn công bằng tình thân, "Nếu con còn muốn nhận người mẹ này thì cắt đứt sạch sẽ với cậu ta đi, mẹ làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, mẹ không muốn sau này con bị người ta chỉ trỏ, đồng tính luyến ái không có kết cục tốt đâu, chắc hẳn là con cũng biết điều này, xã hội cũng không có nhiều người chấp nhận đồng tính luyến ái, lưỡng tình tương duyệt tất nhiên là quan trọng, nhưng cũng phải xét đến hiện thực nữa, sau khi ở bên cậu ta, con sẽ không thể có con được".

Vương Thành định nói là cậu cũng không định có con, nhưng lúc này thì không thể nói như vậy được, và cậu cũng không phải là người chỉ vì mấy câu của mẹ Vương mà buông tay, vậy thì tình cảm của cậu với Chử Diệc Phong rẻ mạt quá, "Mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con, con cũng không muốn làm mẹ khó xử, nhưng con và Chử Diệc Phong là nghiêm túc, những lời mẹ nói con sẽ suy nghĩ...".

"Mẹ không muốn nghe mấy lời này, nào có cặp nào hẹn hò mà không nghiêm túc đâu, nhưng kết hôn còn có thể ly hôn, nghiêm túc có thể giữ được bao lâu? Một khi chịu áp lực từ xã hội, rất nhiều cặp đôi yêu đến chết đi sống lại không phải còn chia tay sao, huống hồ gì là hai người đàn ông". Mẹ Vương ngắt lời cậu, gằn từng chữ, mắt sáng rực nhìn cậu, bà phân tích cũng có mấy phần đúng, "Mẹ mặc kệ con thích Chử Diệc Phong thế nào, cậu ta thích con thế nào, mẹ chỉ muốn con đồng ý với mẹ là không qua lại với cậu ta nữa, con có thể đồng ý yêu cầu duy nhất này của mẹ không?".

Vương Thành bất đắc dĩ, mẹ Vương căn bản là không nghe vào lời giải thích của cậu, vậy thì không thể nói tiếp được, nhưng cậu cũng nhìn ra được mẹ Vương rất quyết tâm, muốn thuyết phục bà còn khó hơn lên trời, cậu nghĩ nghĩ, quyết định tạm thỏa hiệp trước: "Được rồi, con có thể tạm thời không gặp anh ấy".

Sau này sẽ có cách thôi.

Mẹ Vương nhíu mày, hiển nhiên là không thích cậu dùng từ "tạm thời" có lệ với mình, nhưng bà biết không thể ép con trai quá được, đừng thấy nó có vẻ thuận theo, chứ thực ra rất giống anh cả nó, rất có chủ kiến.

Vì thế hai mẹ con đạt được hiệp ước ngắn ngủi.

Mẹ Vương cũng không biết Vương Thành đã dùng kiểu nói lấp lửng với mình, cậu chỉ nói tạm thời không gặp Chử Diệc Phong, chứ không nói là không liên lạc qua điện thoại, vì vậy sau khi Vương Thành về phòng đã gọi cho Chử Diệc Phong.

"Ông chủ Chử, báo cho anh một tin tốt". Chử Diệc Phong vừa nghe là biết chữ "tốt" này phải đánh hai dấu ngoặc kép vào, anh bình tĩnh hỏi: "Tin tốt gì?".

"Em vừa mới đồng ý với mẹ là không gặp anh một thời gian, cho nên sau này chúng ta chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, hơn nữa không thể để mẹ em biết, đây là tình hình chiến đấu hiện giờ, muốn vượt qua tường cao thì đồng chí vẫn cần cố gắng".

"Tình nhân bí mật sao?". Chử Diệc Phong nghe nói vậy cũng không thấy bất ngờ, nên đến thì sẽ đến, mẹ Vương cho anh cảm giác bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, ép Vương Thành hứa hẹn cũng rất bình thường.

"Không, so với tình nhân bí mật còn bí mật hơn". Tình nhân bí mật còn có thể lén gặp nhau mà.

Chử Diệc Phong chậm rãi nói, "Bao lâu?".

"Chuyện này khó nói lắm, trong khoảng thời gian này chắc mẹ em sẽ đặt em dưới mắt bà đấy". Vương Thành vẫn rất hiểu mẹ mình, hứa hẹn bằng miệng có thể tin, nhưng phải thực tiễn cho bà nhìn, bằng không sau này sẽ mất niềm tin ngay, nói không chừng còn bị nhốt trong nhà, Vương Thành cảm thấy mẹ Vương chắc chắn sẽ làm ra được chuyện như vậy.

Nói xong ngay cả Vương Thành cũng im lặng.

"Cũng không phải là không có cách". Ông chủ Chử vì có thể gặp người yêu xem ra cũng định liều mạng một phen, lần đầu tiên của Vương Thành đã tặng cho anh, lần đầu tiên của anh cũng coi như tặng cho cậu, sống đến từng này tuổi chưa từng làm tình nhân bí mật, người mà quen biết anh mà biết việc này chắc chẳng tin nổi đâu, nhưng hai bên đều cam nguyện.

"Cách gì?".

Chử Diệc Phong nói: "Em không thể nào cứ ở trong thôn Quan gia mãi được, chuyện trong xưởng mứt và cửa hàng đều cần có em, sau này sẽ tìm được lý do thôi".

Câu tiếp đó không cần ông chủ Chử nói ra, Vương Thành đã hiểu rồi, nói cách khác là sẽ luôn có cơ hội lén gặp nhau, nghe có vẻ dễ hơn Ngưu Lang Chức Nữ nhiều, nhưng rất nhanh Vương Thành liền biết cậu nghĩ đơn giản quá rồi.