Cự Phách

Chương 134




Người đang yêu đương đều là đồ ngốc!

Mẹ Vương là người từng trải nên bà hiểu rất rõ, vậy nên khi Vương Thành nói muốn đến xưởng mứt, bà liền bảo muốn đi cùng cậu, lý do cũng rất hợp lý, dù sao từ trước đến giờ mẹ Vương vẫn luôn chạy đến xưởng, hiện giờ cũng có thể xem như là một nhân viên trong đó.

Vương Thành đành phải đồng ý, ăn xong cơm trưa, hai mẹ con đi đến xưởng mứt, còn ba Vương thì đến cửa hàng.

Lần này đến xưởng ngoại trừ xem tình hình trong xưởng thế nào, Vương Thành còn định tìm một cửa hàng trong thành phố, cậu định mở cửa hàng thứ hai ở trong thành phố, nhưng vị trí tốt khó tìm, kém thì lại không được, cho nên hơi phiền phức, trừ khi vận may cực tốt. Mẹ Vương thấy cậu bàn bạc nghiêm túc với người trong xưởng thì khá yên tâm, trước khi đi bà còn lo nó lừa bà ra ngoài trộm gặp Chử Diệc Phong. Vợ Lỗ Đại Đức thấy mẹ Vương đến, liền đưa bà đi xem thành quả.

Xưởng mứt cũng không ào ào sản xuất mứt, bọn họ đã cải tiến hương vị tốt hơn trước nhiều, không cầu làm được tốt nhất, chỉ cầu làm tốt hơn.

Mẹ Vương vừa đi, Vương Thành lập tức thở phào nhẹ nhõm, bị người nhìn chằm chằm cũng áp lực lắm.

Lỗ Đại Đức thấy vậy, tò mò hỏi: "Xưởng trưởng, có phải có vấn đề gì không?".

"Không đâu, chú nói tiếp đi".

Lỗ Đại Đức thấy vậy cũng không hỏi tiếp, tiếp tục nói về đề tài lúc nãy: "Nếu xưởng trưởng muốn mở thêm một cửa hàng mứt trong thành phố thì tốt nhất nên chọn ở trong khu mua sắm, ở đó nhiều người, tương đương với việc tiền thuê sẽ rất đắt, nhưng hiện giờ có nhiều người không quá chú trọng đến tiền thuê nữa, có thể tìm được cửa hàng mặt tiền ưng ý ở khu mua sắm hay không còn khó nói nữa là".

Khu mua sắm thường là nơi phồn hoa nhất của một thành phố, tiền thuê mỗi tháng cũng phải hơn mười nghìn, nhưng ai mà biết ích lợi từ đó thì sẽ không quan tâm chút tiền ấy, chỉ cần cắm rễ trong khu mua sắm, hàng hóa bán ra lại tốt, thì rất nhanh đã có thể hồi vốn.

Vương Thành nhíu mày, xem ra cậu phải tự mình đi một chuyến, "Đúng rồi, chuyện giao hàng hôm qua tôi nói sao rồi, không có sai sót gì chứ?".

"Không có, người giao hàng của xưởng đều là người có kinh nghiệm lâu năm, tôi đưa địa chỉ khách hàng cho họ họ đều làm rất tốt".

"Vậy là tốt rồi". Đó là nhóm khách hàng đầu tiên khi cậu bắt đầu sản xuất mứt trái cây, những khách hàng này hiện giờ cứ cách một thời gian là lại đặt một lô hàng, trong đó nơi đặt hàng nhiều nhất phải kể đến siêu thị Nhân Xương mà cậu đã từng tự mình đi tiếp thị, anh họ từng nói trong mấy siêu thị của bà chủ Lâm thì mứt nhà cậu chiếm sáu phần, mấy hãng khác thì rải rác không nhiều.

"Nhưng cũng có khách hàng gọi điện đến hỏi, vì bất ngờ đổi người giao hàng nên họ lo là bị lừa".

"Đây không phải là vấn đề gì lớn, giải thích rõ ràng là được".

Vương Thành định đến khu mua sắm xem thử thế nào, lúc cậu nói chuyện này với mẹ Vương, bà lập tức nhăn mày.

Khu mua sắm cách chỗ Vương Thành làm việc trước đây không xa, mẹ Vương đã từng nghe nhắc đến, tuy lý do mà con trai đưa ra rất hợp lý, nhưng mẹ Vương vẫn lo lắng, cuối cùng cũng đề nghị muốn đi cùng.

Vương Thành đã sớm đoán được kết quả này, không thấy bất ngờ gì, cậu không khao khát đến nỗi ngày nào cũng phải gặp Chử Diệc Phong mới được, tuy hai người hẹn hò chưa được bao lâu, nhưng dù sao cũng là đàn ông, giới tính và tính cách đã định trước bọn họ sẽ không giống như những cặp nam nữ yêu đương cuồng nhiệt.

Trung tâm thương mại mà Vương Thành và Chử Diệc Phong từng đến là một phần trong khu mua sắm, khác nhau là trung tâm thương mại là của xí nghiệp, còn khu mua sắm là tập trung các xí nghiệp từ khắp nơi trên cả nước, muốn chiếm được một chỗ nhỏ bé ở đây thật không dễ dàng.

Khu mua sắm sôi động nhất là vào buổi tối, khi màn đêm buông xuống, nơi này còn sôi động hơn cả chợ nữa, nhưng ban ngày cũng không vắng ngắt, ít ra cũng có lượng người bằng một phần năm buổi tối.

Vương Thành và mẹ Vương chăm chăm tìm cửa hàng dán bảng cho thuê, đoạn đường tốt không nhiều lắm, đoạn đường kém thì có mấy nơi, không bán được, lại không thể gánh được tiền thuê quá cao nên đành nhượng lại cho người khác, mà ở đoạn đường tốt thì tiền thuê lại rất đắt.

Vương Thành và mẹ Vương nhìn trúng mấy chỗ, ghi số điện thoại liên lạc rồi mới về. Đến tối, Vương Thành gọi cho mấy chủ cửa hàng kia. Vương Thành vừa ý một cửa hàng ở đoạn đường tốt nhất kia, tuy không ở trung tâm khu mua sắm, nhưng lưu lượng người qua lại rất nhiều lại nằm ở đầu đường rẽ, cho nên tiền thuê cũng đắt nhất. Chủ cửa hàng kia vừa mở miệng là đòi luôn bốn mươi lắm nghìn, đắt hơn gần mười nghìn so với cậu dự tính. Cậu không biết nhiều về chuyện giá cả lắm cho nên đã tìm hiểu trước, Lỗ Đại Đức cũng giúp cậu bổ sung thêm kiến thức, nếu như ở thành phố lớn thì cái giá này cũng là chuyện thường thôi, nhưng thành phố Sơn Hải cùng lắm chỉ có thể tính là thành phố loại 2.

Nhưng Vương Thành không muốn bỏ qua cơ hội tốt thế này, cửa hàng tốt khó tìm mà, vì thế kì kèo rất lâu. Chắc là cảm giác được cậu thật lòng muốn thuê cửa hàng, người nọ cũng buông lỏng hơn, cuối cùng quyết định hẹn thời gian gặp mặt rồi bàn sau.

Bởi vì Vương Thành rất chú tâm đến chuyện cửa hàng mới, nhìn như thể là đã quên Chử Diệc Phong, nên mẹ Vương cũng buông lỏng cảnh giác với cậu, nghe Vương Thành nói ngày mốt hẹn gặp chủ cửa hàng liền cho đi luôn, chỉ dặn dò mấy câu thôi.

Vương Thành cũng không ủy mị như mấy cô lụy tình kia, cha mẹ phản đối cậu và Chử Diệc Phong ở bên nhau thì liền dọa chết đòi gặp, trước khi bị phát hiện số lần hai người gặp nhau cũng không nhiều, Vương Thành chỉ không ngờ là, mẹ Vương vẫn chưa buông tha việc sắp xếp cho cậu đi xem mặt cô gái khác.

Chiều hôm sau, Vương Thành nhìn đồng hồ treo tường thấy sắp năm giờ rồi mà mẹ Vương còn chưa nấu cơm, vì thế lắm miệng hỏi một câu, không biết mẹ Vương chỉ chờ câu nói câu đó.

"Cơm tối mẹ và ba con sẽ sang nhà bà ngoại ăn, cho nên không nấu".

Vương Thành nghe thấy hình như chỉ có ý nói ba mẹ thôi, có vẻ như loại cậu ra ngoài, liền hỏi: "Con thì sao?".

Cậu cũng không để ý việc phải tự nấu bữa tối, nhưng trước đó nên nói với cậu một tiếng chứ.

"Con sẽ đi ăn ngoài, mẹ đã sắp xếp cho con rồi".

"Sắp xếp gì?". Vương Thành lập tức thấy không ổn.

Mẹ Vương chậm rãi nói: "Sáng nay bà mối giới thiệu một cô gái tầm tuổi con, điều kiện nhìn cũng được, mẹ đã hẹn với người ta rồi, địa điểm ở Hòa Thuận Lư Trang, chắc con biết ở đâu rồi, hẹn sáu giờ đấy, nhớ đừng đến muộn".

Mẹ cậu vẫn còn chưa buông tha việc khiến cậu di tình biệt luyến!

Vương Thành không biết phải nói gì, trước đây mẹ Vương không phải là người bỏ qua ý kiến của con mình mà tự tiện sắp xếp như vậy, bà thường hỏi ý kiến của họ, nếu ý kiến bất đồng thì bà sẽ lại nghĩ xem có cách nào hòa hợp cho cả hai bên không, không được mới làm theo ý mình. Tình huống như này rất ít khi xảy ra, có thể thấy là bị ép nóng ruột rồi. Mẹ Vương cái gì cũng làm ra được khiến ba Vương không biết sự thực không thể hiểu nổi, đứa con cả còn chưa có tin gì, đứa con thứ mới hai lăm, cần gì gấp vậy. Dù ông đã trải qua nhiều chuyện nhưng nếu không có người khác chỉ ra, thì đầu óc có lệch lạc cỡ nào cũng không thể nghĩ đến thứ gọi là đồng tính luyến ái.

Vương Thành đành phải làm theo, dù cậu không muốn đi chút nào.

Hòa Thuận Lư Trang là nhà hàng chuyên thịt lừa, nổi tiếng với thịt lừa, giá cũng không quá đắt, hầu hết mọi người đều ăn được, nghe nói việc buôn bán rất tốt. Nhưng Vương Thành chưa từng đến đó ăn, hơn nữa nơi này ở Thành Bình, nên cô gái đến xem mặt với cậu hơn nửa là ở Thành Bình.

Vương Thành dưới con mắt chăm chăm của mẹ Vương không thể không thay quần áo lái xe đến Thành Bình, đến đó cũng đã khoảng năm giờ bốn mươi, cậu thấy còn hai mươi phút liền tranh thủ đến cửa hàng, hôm nay nhà cậu không ai đến đây, chỉ có mấy người Quan Gia Hòa trông cửa hàng. Sau khi xem xong mới đổi đường đến Lư Trang, đến nơi còn một phút nữa là sáu giờ.

Lúc này người đến ăn có không ít, nhân viên phục vụ bận rộn đến nỗi không có thời gian đâu mà tiếp đón Vương Thành, Vương Thành đành phải tự mình tìm, nhìn quanh một vòng, phát hiện gần cây cột ở giữa có một chiếc bàn chỉ có một cô gái ngồi đó, chắc là cô ta rồi, liền đi đến.

"Xin hỏi cô là Chu Bích sao?".

Cô gái kia đáp lại rồi ngẩng đầu, vẻ mặt lại có vẻ không kiên nhẫn, xem ra đúng là đang chờ người, nhưng có vẻ như đang tức giận vì đối phương đến muộn.

Cô gái đó đúng là Chu Bích, là đối tượng xem mặt của Vương Thành, hơn nữa thiếu tính kiên nhẫn. Tuy chỉ mới đến được năm phút nhưng cô ta cho rằng là một người đàn ông thì nên đến sớm hơn phụ nữ mới đúng, nhưng chờ đến sắp sáu giờ thì người nọ mới lững thững đi đến, cho nên hơi tức giận. Nghe thấy tiếng nói, cô ta đang muốn tỏ rõ mình không vừa lòng thế nào, nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài của đối phương thì lại ngây người.

Thành Bình dù sao cũng không phải là thôn Quan gia, dù mứt trái cây Vương gia có chút nổi tiếng ở Thành Bình, nhưng người biết đến Vương Thành vẫn rất ít. Lời bà mối nói cũng là phóng đại, cho nên cô ta không ngờ rằng đối tượng xem mặt lại là một anh chàng đẹp trai như vậy.

"Tôi, là tôi". Mặt Chu Bích ửng đỏ, lắp bắp nói.

"Chào cô, tôi là Vương Thành, là đối tượng xem mặt lần này của cô". Vương Thành rất lễ phép. Dù quá trình thế nào thì kết quả đạt được mục đích là được, nhưng cậu lại đánh giá sai đối tượng xem mặt lần này, người thấu tình đạt lý như Tô Vân Vân không nhiều đâu.

Vì thế trong những lời tiếp theo, cậu đã nhận thức rõ cô gái đi xem mặt là thế nào, từ thu nhập đến nhà ở, từ trước khi kết hôn đến sau khi kết hôn, định sinh mấy đứa, chỉ thiếu chút nữa là nói có một đứa theo họ cô ta.

Sính lễ hy vọng là có hai trăm nghìn, phải mua một căn nhà hơn một trăm mét vuông trong thành phố, nhưng phải do cô ta đứng tên. Sau khi kết hôn, cô ta muốn ở tiếp với cha mẹ mà không muốn ở cùng bố mẹ chồng, tài sản phải do vợ quản lý vân vân, tự quyết định nói một tràng dài, còn chưa bắt đầu mà đã nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn sao?

Được rồi, Vương Thành hiểu, xem mặt và yêu đương tự do dù sao cũng khác nhau, quan điểm chung rất quan trọng, liên quan đến việc sau khi kết hôn có thể sinh sống với nhau không. Dù trong lòng không thích lời nói của cô ta, nhưng Vương Thành vẫn trả lời đầy đủ, hơn nữa đáp ngược lại so với hy vọng của cô ta. Chẳng qua vẻ ngoài của cậu rất tốt, lại có cả nhà xưởng, cho nên cô ta vẫn không bỏ ý định muốn lấy số di động của cậu, rõ ràng là muốn tiến thêm một bước. Vương Thành từ chối nói mới đổi số, không nhớ được, bảo cô ta để lại số điện thoại cho cậu. Còn về phần có gọi dãy số này không thì phải xem cậu có muốn không đã. Nhưng có một điều cậu khẳng định chắc chắn, buổi xem mặt thế này cậu không bao giờ muốn tham gia nữa.