Cự Phách

Chương 148




Ngày hôm sau Vương Thành dậy khá muộn. Tối hôm qua cậu không thể nào ngủ được, cứ nghĩ hôm nay sẽ biết hết sự thật, nên cậu hơi kích động, vì vậy liền mất ngủ, nằm trên giường xoay qua xoay lại. Chử Diệc Phong cũng bị cậu ảnh hưởng, tung chăn lên kéo cậu làm hai bận, lập tức kích động gì đó biến mất sạch, chỉ còn tình cảm mãnh liệt dạt dào.

"Cầm thú".

Vương Thành đi ra phòng ngủ, thấy Chử Diệc Phong tinh thần phấn chấn đang chuẩn bị bữa sáng, liền hận đến nghiến răng, biết cậu hôm nay phải về mà còn kéo cậu làm đến nửa đêm.

Cầm thú vẫy vẫy, "Lại ăn sáng".

Bữa sáng có thang bao nhân trứng cua, vẻ ngoài nhìn rất đẹp, hơn nữa hương vị cũng rất ngon. Ăn thang bao cần dùng ống hút, nếu cắn thẳng sẽ bị bỏng. Chử Diệc Phong đã cắm ống hút vào thang bao, anh mua tổng cộng bốn cái, mỗi cái đều khá to, mua ở một cửa hàng gia truyền trong chợ sáng, tuy đắt nhưng chỉ cần đi muộn chút thôi đã hết rồi.

Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng.

"Lát nữa anh về thôn Quan gia với em".

Vương Thành mới ăn được nửa suýt nữa bị sặc bỏng, nhìn Chử Diệc Phong, "Em không nghe lầm đấy chứ, anh muốn về cùng em? Mẹ em chắc chắn sẽ đuổi anh ra khỏi cửa".

Chử Diệc Phong cười, "Nếu như là trước tiệc đính hôn thì có thể là vậy".

Vương Thành nghe vậy liền sững người, hiểu được ý của anh, và cậu chỉ có một suy nghĩ thôi, gian, quá gian!

"Trước mắt là cơ hội tốt ngàn năm có một, ba mẹ em thấy có lỗi với em nên dù em có yêu cầu gì họ chắc chắn sẽ đồng ý, dù không nói thẳng ra nhưng cũng sẽ không phản đối nữa, chỉ cần thu phục được mẹ em thì ba em không cần phải lo". Chử Diệc Phong không nhanh không chậm nói.

"Anh giỏi a, chuyện nghiêm trọng thế này mà anh cũng lợi dụng được". Vương Thành nghe anh nói vậy cứ thấy như là mình về không phải để biết về thân thế thực sự của mình, mà là đi cùng Chử Diệc Phong diễn tình yêu đau khổ vậy, nghĩ vậy liền thấy cả người là lạ, có thể để bình thường được không.

Thương nhân khôn khéo luôn nắm bắt hết những cơ hội có thể, mà Chử Diệc Phong lại là một thương nhân thành công.

Khung cảnh quen thuộc lướt qua bên cạnh, thôn Quan gia rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Vương Thành, không phải là thôn Vương gia thân quen đến nỗi nhắm mắt cũng tìm được đường về, nhưng cũng là nơi cậu xem là nhà. Xe dừng trước cổng nhà cậu, ngoại trừ xe tải chở hàng, còn có thêm một chiếc xe khác.

"Đó không phải là xe của Trịnh tiên sinh sao?". Vương Thành xuống xe ngạc nhiên nhìn chiếc xe kia, lúc trước cậu đã thấy Trịnh Kính Ân lái nó mấy lần, cuộc gọi lần trước anh cũng đã nói sẽ gặp cậu ở nhà cậu hôm nay, nhưng cậu lại nghĩ chiều mới đến, không ngờ còn đến sớm hơn cậu.

"Đợi lát nữa sẽ biết được mục đích của anh ta". Chử Diệc Phong đi đến bên cạnh cậu.

Vương Thành gật đầu. Hai người đi vào liền thấy Trịnh Kính Ân đang ngồi trong phòng khách, ba Vương cũng ở đó, nhưng lần này không còn hồ hởi như trước, mà yên lặng ngồi đó, sắc mặt tiều tụy, quanh mắt còn có vết thâm, chắc chắn là tối qua qua nửa đêm mới ngủ.

"Sao Chử tiên sinh cũng đến?". Nhìn thấy Chử Diệc Phong, ba Vương rất ngạc nhiên, đến giờ ông vẫn chưa biết được quan hệ giữa anh và Vương Thành, cho nên thái độ rất bình thường, chỉ là thấy bọn họ sắp nói chuyện gia đình, dù Chử Diệc Phong là bạn nhưng để anh nghe được thì cũng không hay lắm.

Đúng lúc đó mẹ Vương bưng hoa quả từ phòng bếp ra, thấy Chử Diệc Phong thì bước chân hơi dừng lại, chỉ là không ai chú ý đến.

Trịnh Kính Ân cũng nhíu mày, quan hệ giữa Vương Thành và Chử Diệc Phong dường như còn sâu sắc hơn anh nghĩ, Vương Thành lại dẫn Chử Diệc Phong về trong lần quan trọng này, xem ra rất có thể cậu nghiêm túc.

"Mấy hôm nay Vương Thành không ổn lắm, cháu lo cậu ấy xảy ra chuyện gì nên lái xe chở cậu ấy đến đây". Chử Diệc Phong gật đầu với họ, giải thích.

Vương Thành thầm lườm anh trong lòng, lại lấy cậu ra làm cớ, tuy không phục nhưng hiện giờ không thể phản bác được, muốn phá nát thì phải đợi lúc không có người. Ba Vương sửng sốt, cứ thấy là lạ chỗ nào ấy, nhưng lại không thể nghĩ ra được, thuận miệng đáp: "Làm phiền Chử tiên sinh rồi". Tiếp theo bọn họ có chuyện quan trọng cần nói, ba Vương hiểu rõ điều đó, nên lần này không mở miệng mời Chử Diệc Phong ngồi.

Mẹ Vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với cái phản ứng này của ba Vương, con trai đã lộ rõ thế rồi, vậy mà còn không phát hiện ra.

Vương Thành kéo Chử Diệc Phong ngồi xuống, gật đầu với Trịnh Kính Ân ngồi đối diện, "Trịnh tiên sinh đến sớm quá, trước đó anh có nói là có chuyện cần nói với tôi, không biết là chuyện gì?". Lúc trước Trịnh Kính Ân có nói chuyện này có liên quan đến ba mẹ cậu, lại còn đến nhà cậu nữa, hiển nhiên là không cần giấu ba mẹ. Nghe nói vậy, sắc mặt ba Vương mẹ Vương liền cứng ngắc, nhưng Vương Thành không nhận ra.

"Thành Thành, chắc hẳn con rất muốn biết thân thế của mình, lần này ba và mẹ gọi con về là muốn nói chuyện này với con". Ba Vương xen vào, có một vài việc vẫn nên để bọn họ nói thì hơn.

Vương Thành nhìn ba Vương, siết chặt hai tay, "Đúng là con muốn biết".

Ba Vương không nói ngay, mà nhìn Chử Diệc Phong, "Chử tiên sinh, ngại quá, chuyện nhà chúng tôi có lẽ không tiện để...".

"Ba". Vương Thành ngắt lời ông, "Là con bảo ông chủ Chử đi cùng con, anh ấy đã biết rồi, có nói trước mặt anh ấy cũng không sao".

Dù sao mọi người cũng đã nghĩ là cậu chủ động mời Chử Diệc Phong, nên bây giờ có thừa nhận cũng không sao.

"Thế này...", ba Vương trừng to mắt, không biết phải nói gì, cảm giác là lạ lại càng mạnh hơn, có thứ gì đó như sắp hiện rõ ra.

"Thôi, chuyện này cũng không có gì mà phải giấu, nếu Thành Thành đã nói với Chử tiên sinh rồi thì để cậu ta nghe tiếp cũng không sao". Mẹ Vương nói, ánh mắt bà nhìn Vương Thành ngập tràn yêu thương, "Vợ chưa cưới của anh họ con nói không sai, đúng là con không phải con ruột của ba mẹ, năm đó ba mẹ kết hôn được một năm thì sinh anh cả con, năm đó ba con cũng chưa làm việc trong nhà xưởng".

Ba Vương vì kiếm tiền nuôi gia đình mà mấy năm đầu sau khi kết hôn luôn đi làm thuê trong thành phố, nhưng vì tiết kiệm tiền mà ông cũng không ở trọ, cứ ngày ngày đạp chiếc xe đạp cũ kỹ đi làm, sáng sớm ra cửa, tối phải tám chín giờ mới về. Vào một buổi tối nọ, ba Vương đang đạp xe về nhà như ngày thường, lúc đi qua vùng ngoại ô, ông nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Ba Vương tìm theo tiếng, thấy trong bụi cỏ ven đường có một đứa bé bị vứt ở đó, đứa bé đó chính là Vương Thành.

Năm đó không như hiện giờ thường xuyên nghe thấy tin tức có trẻ em bị bố mẹ vứt bỏ, nhưng suy nghĩ đầu tiên của ba Vương là đứa bé này đã bị ba mẹ nó vứt đi, chuyện này xảy ra rất nhiều ở nông thôn, có nhiều gia đình sinh rất nhiều con, cuối cùng không nuôi nổi nếu không phải mang đi cho thì là vứt đi. Lúc đó ba Vương đã là cha, ông lại thương người, không nhẫn tâm nhìn đứa bé kia bị chết cóng, nên ôm về thôn Vương gia.

Lúc về nhà, mẹ Vương biết chồng mình nhặt một đứa bé về thì không muốn nuôi, nhà họ nuôi một đứa đã cực lắm rồi. Nhưng những năm đó lại chẳng có mấy ai chịu nhận nuôi một đứa bé bị vứt đi, nhà nào mà chẳng có con, con của mình còn ăn chưa đủ no mặc không đủ ấm, nói chi là đi nuôi con nhà người khác. Tìm mấy nhà nhưng không có ai chịu nhận nuôi, hai vợ chồng lại không nhẫn tâm vứt bỏ đứa bé đáng yêu như vậy, dù gì cũng là một sinh mệnh, nên quyết định tự mình nuôi.

Quyết định này bị vợ chồng Vương lão thái phải đối, nhà bác cả bác hai cũng khuyên bọn họ đừng nuôi một đứa bé không biết ở đâu ra, nói không chừng bị tật bị bệnh gì đó nên mới bị vứt đi, nhưng sự thực đã chứng minh, Vương Thành từ nhỏ đến lớn chẳng bao giờ bị cảm, còn khỏe hơn Vương Ninh An nữa. Cứ thế, hai vợ chồng mặc kệ sự phản đối của người nhà, xem Vương Thành là con ruột mình mà nuôi, nuôi đến hơn hai mươi năm.

Trong tên của Vương Thành không có chữ Ninh cũng là vì điều này, vì Vương lão thái không cho. Sau ba Vương phòng trước khi lớn lên con trai sẽ hỏi chuyện này, nên lúc đặt tên cho Vương Tử Vũ cũng không dùng chữ Ninh, nếu không Vương Tử Vũ vốn nên là Vương Ninh Vũ mới đúng.

Người của thôn Vương gia đều biết vợ chồng Vương Hoằng Tân đối xử rất tốt với đứa con nhặt về này, từ nhỏ đến lớn, Vương Ninh An có gì thì Vương Thành cũng có, ngoại trừ năm đó bất đắc dĩ để Vương Thành làm đồ đệ của lão hòa thượng, chứ bọn họ chưa từng đối xử tệ bạc Vương Thành.

Kể hết mọi chuyện, ba Vương mẹ Vương đều nhìn Vương Thành.

Vẻ mặt Vương Thành rất phức tạp, bây giờ cậu đã trưởng thành, có thể tự phán đoán được mọi chuyện, ai tốt với cậu cậu đều rõ, chỉ là cậu tưởng sẽ biết tại sao mình lại bị vứt bỏ, nhưng bây giờ xem ra họ cũng không biết chuyện này.

"Thành Thành, ba xin lỗi, năm đó khi nhặt được con chẳng có ai xung quanh, ba tìm khắp nơi cũng không thấy thứ gì có thể chứng minh thân phận của con". Ba Vương áy náy nói.

Vương Thành lắc đầu, "Không phải là lỗi của ba, lúc trước ba mẹ nhận nuôi đứa bé không rõ lai lịch như con đã là ơn tình lớn nhất rồi, không có ba mẹ, sợ là con đã chết rồi".

Ba Vương rất cảm động.

Mẹ Vương lại nhìn Trịnh Kính Ân, hít sâu một hơi, "Thành Thành, lần này Trịnh tiên sinh đến đây là muốn nói về ba mẹ ruột của con".

"Chuyện tiếp theo để cháu nói đi". Cuối cùng Trịnh Kính Ân cũng mở miệng, lúc Vương Thành nhìn sang, anh chậm rãi nói ra một chuyện khiến Vương Thành kinh ngạc, "Tôi nghĩ lúc trước khi cậu nhìn thấy tôi đã có cảm giác tôi với cậu khá giống nhau đúng không? Tôi cũng có cảm giác này, sở dĩ tôi tìm đến cửa hàng mứt nhà cậu cũng là vì nguyên nhân này, vì anh nghi ngờ em là em trai anh".

Vương Thành trừng to mắt, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là cậu lại bị Chử Diệc Phong lừa rồi, biết ngay là anh không có ý tốt mà.

"Lúc đó có một người bạn của anh từng gặp em ở thủ đô, chắc hẳn em cũng có chút ấn tượng, lúc đó cậu ta tưởng em là anh, sau đó thì kể lại chuyện này cho anh nghe. Nói ra thì không đáng tin lắm, nhưng lúc đó anh đã cảm thấy rất có thể em chính là đứa em trai mà anh đã tìm hai mươi lăm năm, cho nên liền tìm mọi cách tra ra địa chỉ nhà em, nhìn thấy em anh càng chắc chắn suy đoán của mình hơn. Sau khi hỏi thăm nhiều nơi, anh mới biết được em là con nuôi của chú Vương từ một ông cụ từng sống trong thôn Vương gia".

"Anh dùng chút thủ đoạn xác định em là em trai em, nhưng anh không dám tùy tiện nói cho em biết, nếu chạy đến trước mặt em nói những lời đó, chắc chắn em sẽ tưởng anh bị điên". Trịnh Kính Ân cười tự giễu, lúc đó rất muốn nhận lại đứa em trai này, nhưng vì đủ nguyên nhân mà phải kìm lại, không ngờ trong nhà Vương Thành lại xảy ra chuyện như vậy, anh biết đây là cơ hội đã đến gõ cửa, nên hôm đó tìm đến vợ chồng Vương Hoằng Tân là để nói chuyện này với họ.

Vương Thành còn tưởng sau này mình cần một hành trình tìm người thân, không ngờ người ta đã ẩn núp bên cạnh chờ thời cơ nhận cậu về, cậu nên khóc hay cười đây?

Cậu nhìn khuôn mặt Trịnh Kính Ân, nhìn thì thấy đúng là nhìn theo một góc thì có mấy phần giống nhau. "Nói vậy, anh thực sự là anh trai tôi?".

Trịnh Kính Ân gật đầu, "Em còn có một đứa em gái nữa, nó tên là Trịnh Tĩnh Tuyết, lớn hơn em gái hiện giờ của em hai tuổi, học cùng trường đại học với em gái em, bây giờ đang là sinh viên năm hai. Mấy năm nay anh và ba đều không bỏ việc tìm kiếm em, mẹ cũng rất nhớ em, từ khi em mất tích, bà ấy chuyển hết nhung nhớ lên anh và Tĩnh Tuyết, nên thành ra hơi cố chấp. Tĩnh Tuyết còn từng oán giận mẹ quản nó quá chặt, ba nói mẹ vốn là một người rất dịu dàng, vì em mất tích nên bà ấy sợ dẫm lên vết xe đổ, tinh thần mới căng thẳng như vậy".

Lá bài tình thân của anh phải nói là đánh rất tốt, Vương Thành là người trọng tình, nếu cậu bị ba mẹ ruột vứt bỏ thì chắc chắn cậu sẽ chẳng có mong chờ gì ở họ, nhưng Trịnh Kính Ân đã nói ba mẹ ruột chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ cậu, mà là vì có nguyên do khác. Theo lời kể của anh, Vương Thành đã tưởng tượng một người mẹ dịu dàng, tất nhiên là không giống mẹ Vương, cùng một cô em gái nghịch ngợm và người cha hiền lành.