Cự Phách

Chương 149




Trịnh Kính Ân đi rồi, Vương Thành và Chử Diệc Phong thì chưa đi. Trong thời gian này cả nhà bọn họ đều phải chịu giày vò, Vương Thành không muốn ba mẹ phải buồn nữa. Tuy không chung một dòng máu, nhưng tình cảm hơn hai mươi năm là thật, cậu không thể nào vì ba mẹ không phải là ba mẹ ruột của mình mà từ nay về sau không qua lại với họ nữa.

Trong lòng Vương Thành, họ vẫn là ba mẹ mà cậu kính yêu nhất, dù ba mẹ ruột có tìm đến thì cậu cũng sẽ không bỏ họ lại, công ơn nuôi nưỡng của ba mẹ đã hơn hẳn công sinh thành của ba mẹ ruột.

Tuy ba Vương mẹ Vương không nói gì, nhưng đều biết được điều cậu đang nghĩ, cũng rất vui mừng vì điều đó. Nhưng lúc mẹ Vương nhìn thấy Chử Diệc Phong, trong lòng lại rối như tơ vò. Nhìn ba Vương chẳng nhận ra được gì đang rất vui mừng, điều cần lo lắng thực sự đang ở phía sau kia kìa.

Vương Thành đi vào phòng bếp, thấy mẹ Vương đang nấu ở trong, liền đến bên nói: "Mẹ, để con giúp mẹ".

Mẹ Vương nhìn cậu, "Vậy chặt gà đi".

"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ". Vương Thành bỏ gà mà mẹ Vương đã rửa sạch lên thớt, nhanh nhẹn chặt ra. Bởi vì khỏe hơn, nên cậu chặt nhanh và mạnh hơn mẹ Vương nhiều, chỉ nghe tiếng dao thớt chạm nhau, một lúc sau, gà đã được chặt xong.

Mẹ Vương bỏ gà vào nồi, tiếng xèo xèo của dầu vang lên, thịt gà đảo qua đảo lại dần biến thành màu vàng.

"Mẹ, con xin lỗi, con đã làm ba mẹ phải buồn". Vương Thành nói.

Mẹ Vương dừng ta, "Không sao, con về là tốt rồi".

Vương Thành biết mẹ Vương sẽ nói vậy, vừa vui lại cảm động, nhưng có vài lời vẫn phải nói, như Chử Diệc Phong nói vậy, nếu không nhân cơ hội này nói rõ thì sau này sẽ khó có cơ hội như này, "Mẹ, còn một chuyện nữa, con và Chử Diệc Phong rất nghiêm túc, con mong mẹ có thể ủng hộ con".

Mẹ Vương cứng người.

"Con biết mẹ lo cho con, nhưng con không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, con tự biết mình nên làm gì. Lúc quyết định ở cùng anh ấy con đã nghĩ rất nhiều, con biết sau này con sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện, nhưng con muốn thử một lần, con không muốn sau này con sẽ phải hối hận. Hơn nữa con không thể lấy một cô gái về được, như vậy chỉ làm khổ cô ấy thôi. Trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, nếu người nhà cô gái ấy biết chuyện này thì họ sẽ nghĩ thế nào, đã biết con trai mình thích đàn ông lại cho nó kết hôn với con gái họ, nếu bọn họ truyền ra ngoài thì sau này ai dám qua lại với con nữa, chỉ sợ con cũng phải cô đơn lúc tuổi già".

Mẹ Vương nghe vậy sắc mặt càng xấu, trong nồi vang lên tiếng tách tách, mùi khét bay ra, bà vội tỉnh lại, vừa đảo gà vừa hỏi: "Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?".

Vương Thành lắc đầu, "Có lẽ có, có lẽ không, con cũng không biết".

"Không thể thử một lần sao?". Mẹ Vương ôm một tia hy vọng hỏi.

"Mẹ, con xin lỗi". Vương Thành không nỡ, nói đến cùng thì mẹ Vương cũng vì tốt cho cậu, nhưng nếu cậu đã bước lên con đường kia thì đành phải phụ lòng tốt của bà.

"Hai mẹ con to nhỏ gì đấy, đã nấu xong chưa?". Ba Vương đi đến, hoàn toàn không nhận ra không khí khác lạ.

"Không có gì, sắp xong rồi, ba ra ngoài tiếp khách đi, đừng để người ta một mình". Vương Thành quay đầu lại mỉm cười nói với ông.

Ba Vương nghi ngờ nhìn cậu rồi mới đi.

Mẹ Vương tắt bếp, bỏ gà đã rang xong vào đĩa.

Vương Thành cầm đĩa, đang định mang ra thì nghe mẹ Vương nói. "Mẹ sẽ không phản đối con và Chử Diệc Phong nữa, nhưng cũng không ủng hộ, sau này hai đứa tự lo đi, mẹ không quản nữa. Bên ba con mẹ cũng tạm thời giấu giúp, nhưng nếu sau này bị ông ấy phát hiện thì tự đi giải thích với ông ấy đi".

Vương Thành quay đầu lại vui mừng nhìn mẹ Vương, "Cảm ơn mẹ". Cậu biết mẹ Vương đã nhượng bộ lắm rồi, trước khi đến cậu còn rất lo không được nữa.

"Rồi rồi, mau mang ra đi". Mẹ Vương bị cậu nhìn vậy thấy không được tự nhiên, trước đây bà cũng không nghĩ là mình sẽ nhượng bộ, thôi, con cháu tự có phúc của con cháu.

Không khí trên bàn cơm khá tốt, ba Vương đã trở lại như lúc bình thường, tiếp đãi Chử Diệc Phong rất nhiệt tình. Chỉ có mẹ Vương là không được tự nhiên, lúc ba Vương nói chuyện với Chử Diệc Phong, bà cũng chỉ cười cho có, không nhìn thẳng anh. Từ cô con dâu mình mong chờ thành một người đàn ông còn cao còn cường tráng hơn con mình, khác biệt như thế cần phải thích ứng dần, ngồi cùng bàn ăn cơm đã là không dễ rồi.

Nét vui mừng trên mặt Vương Thành không giấu được Chử Diệc Phong, nên sau khi ăn cơm xong, nhân lúc ba Vương mẹ Vương không ở bên anh liền hỏi, Vương Thành đắc ý nói với anh mình đã trèo qua được ngọn núi lớn là mẹ Vương.

"Trẻ nhỏ dễ dạy". Chử Diệc Phong xoa đầu cậu. Vương Thành đập rớt tay anh, rồi căng thẳng nhìn về phía cửa, chắc chắn ba mẹ mình không ở đó mới thở phào nhẹ nhõm, lời này nếu để mẹ Vương nghe được thì tất cả những nỗ lực của cậu đều uổng phí.

"Ở nhà em không được nói lung tung, cũng không được động tay động chân, bị ba em nhìn thấy thì lại phải khổ. Tuy ba em là người hiền lành, nhưng người hiền lành cũng có lúc để tâm vào mấy chuyện đấy".

"Yên tâm, tuy mẹ em nói không giúp nhưng nếu ba em biết thì chắc chắn bà ấy cũng sẽ khuyên nhủ giúp". Chử Diệc Phong nhìn ra được thực ra mẹ Vương mạnh miệng mềm lòng, chẳng qua vẫn thấy không cam lòng thôi.

Lời này Vương Thành đồng ý, cho nên nếu nói qua được mẹ Vương thì không cần phải lo, một khi bà đã mềm lòng thì không sợ bà phản đối nữa, nhưng có món nợ vẫn cần phải tính. Vương Thành nheo mắt nhìn anh: "Anh nói thật cho em biết, thật ra anh đã biết Trịnh Kính Ân nghi ngờ em là em trai của anh ấy nên mới tiếp cận em đúng không? Anh cố tình lừa em là anh ấy có ý với em hả?".

"Mới đầu thì không". Chử Diệc Phong nói thẳng, anh không phải mới gặp Trịnh Kính Ân, dù hai người nhìn theo góc nào đó có chút giống, nhưng trong các chương trình giải trí trên TV cũng thường xuyên xuất hiện người hơi giống các ngôi sao, ngoài đời anh cũng đã gặp vài người, nên anh không thấy hai người có quan hệ gì. Đến khi Trịnh Kính Ân thường xuyên tiếp cận Vương Thành anh mới hoài nghi, tốn công điều tra mới biết nhà họ Trịnh từng có một đứa bé bị mất tích, lúc đó anh liền biết mục đích của Trịnh Kính Ân. Nhưng lúc đó anh không nói ra vì Vương Thành đang sống rất tốt, dù sau này thân thế có bị lộ thì cũng không phải là hiện tại.

Vương Thành nghĩ nghĩ rồi cho qua, chuyện đã qua rồi, có truy cứu cũng chẳng ích gì.

Buổi chiều, hai người không ở lại lâu cùng rời đi.

Vương Thành và Chử Diệc Phong đến thẳng Thành Bình, Quan Gia Hòa và chú Lương sáng nay đã lái xe tải vào trong thành phố, cửa hàng ở đây cũng chỉ còn Quan Dĩnh và Tống Hải. Mấy ngày này ba Vương không đến đây, bình thường đều là hai cha con thay phiên nhau trông cửa hàng.

"Anh Thành?". Tống Hải vui mừng nhìn Vương Thành đang đi đến.

Chuyện của Vương Thành họ cũng đã nghe nói rồi, dù sao cũng ở gần nhau. Dù Quan Gia Hòa không nói thì họ cũng nghe được vài lời, nghe xong liền lo lắng. Trong thời gian làm việc ở đây, họ biết ba Vương và Vương Thành thân thiết thế nào, ai ngờ hai người họ lại không cùng chung dòng máu.

Vương Thành nói: "Lúc tôi không ở đây hai người có lười biếng hay không vậy".

Hai người nhìn nhau, nhìn cái vẻ này thì hình như không bị ảnh hưởng bởi chuyện kia lắm, Tống Hải nói: "Tất nhiên là không, đúng rồi, anh Gia Hòa và chú Lương sáng nay đã đi rồi, nghe nói anh Thành thuê nhà rất đẹp, thật tốt quá, em cũng muốn đi".

Vương Thành mỉm cười, "Yên tâm đi, có mấy phòng lận, chỉ cần cậu làm tốt thì cậu cũng được đi".

"Vâng vâng, em chắc chắn sẽ cố gắng". Tống Hải nắm tay.

"Em cũng cố gắng". Quan Dĩnh ở bên nói theo, cô cũng rất muốn được đi đến đó.

Tống Hải cầm tay cô, "Chúng ta cùng cố gắng".

Quan Dĩnh đỏ mặt.

Vương Thành buồn cười, nhưng có lòng cầu tiến là tốt, lấy sổ sách tháng qua, cậu và Chử Diệc Phong quay về thành phố.

"Tống Hải, Chử tiên sinh kia là bạn anh Thành đúng không, quan hệ của họ tốt quá, hình như vừa cùng đi ra thôn Quan gia". Quan Dĩnh tiễn hai người xong liền nhớ đến người đàn ông đi cùng anh Thành, rất cao rất xuất chúng, lúc trước có nghe chú Vương nhắc đến, hình như là người rất giàu.

"Không rõ lắm". Tống Hải nhún vai đi làm việc, cậu chỉ chăm chăm làm việc thôi, không nhạy bén như Quan Dĩnh.

Trịnh Kính Ân sau khi quay về đã nói với ba Trịnh về Vương Thành. Trước đó anh có nói với Vương Thành mong cậu có thể đến thủ đô gặp ba mẹ của bọn họ, nhưng Vương Thành vẫn chưa đồng ý. Chấp nhận là một chuyện, nhưng cậu vẫn chưa sẵn sàng gặp ba mẹ ruột, hơn nữa Vương Thành biết ba mẹ lo cậu đi rồi sẽ không quay về, vì thế nên bảo với Trịnh Kính Ân cho cậu thời gian suy nghĩ.

"Tuy nó từ chối, nhưng con nghĩ chắc sẽ đồng ý thôi". Tuy Trịnh Kính Ân không hiểu rõ lắm về Vương Thành, nhưng có thể đoán được. Ba Trịnh nghe xong cũng không nói gì, dù hơi thất vọng nhưng ông cũng đã đoán được, thở dài nói: "Chỉ cần nó tin không phải chúng ta vứt bỏ nó là được, đã chờ hai mươi lăm năm rồi, chẳng vội mấy ngày đâu. Nhưng bên phía mẹ con và em gái con thì tạm thời đừng nói".

"Con biết rồi ba".

Mối quan hệ giữa các thành viên trong nhà họ Trịnh khá phức tạp, bọn họ mong Vương Thành quay về nhưng chắc chắn có vài người không muốn, cho nên người biết càng nhiều thì khả năng bị lộ càng cao, hai người rất ăn ý không nhắc đến những người đó.