Cự Phách

Chương 89




Ba Vương lấy một ít hạt giống mua về ngâm trong nước ấm bốn mươi đến năm mươi độ, ngâm qua đêm, sáng ngày hôm sau vớt ra để khô, trộn vào đất ẩm bỏ vào vải để thúc mầm, tưới nước đúng giờ, bốn đến sáu ngày sau là có thể nảy mầm.

Ba Vương khá quen về chuyện này, Vương Thành liền đưa hết hạt giống mua về cho ông, những mảnh đất ở Bắc Sơn kia cậu định giao cho ba Vương làm chủ hết, cậu chỉ cần lo chuyện sau khi dược liệu trưởng thành là được.

Ăn sáng xong, Vương Thành đi cùng dì cả và anh họ lên Quả Sơn.

Công trình trồng trọt trên Quả Sơn khá lớn, mấy ngày trước đi nhổ cỏ dại, tất cả mọi người đều mệt lử, Vương Thành thấy mọi người vất vả liền phát một ít tiền thưởng cho bọn họ, cả đám người càng dốc sức hơn.

Quả Sơn chia thành mấy khu, gồm táo, mận, hồng, lê vân vân, gần đây hạt dẻ và sơn tra cũng dần chín hết, khu hạt dẻ và sơn tra phân bố trên đỉnh Quả Sơn, diện tích không nhỏ hơn khu cây mận.

Vương Thành đi theo dì cả đi đến, đưa mắt nhìn thấy khắp nơi đều là hạt dẻ rừng, lắc lắc sắp rơi, đi tiếp nữa là có cây sơn tra, sơn tra màu đỏ treo trên cây, bóng mượt mọng nước, hai loại này có giá trị để ăn và làm thuốc cao hơn mận và hồng nhiều.

Mùa thu vốn là mùa bận rộn.

Qua một ngày, Vương Thành đã hái đầy mấy sọt hạt dẻ, sơn tra cũng có không ít, thấy mặt trời sắp lặn, Vương Thành bảo mọi người dọn đồ chuẩn bị xuống núi.

Mấy sọt hạt dẻ và sơn tra đặt ở trong nhà, lại là thành quả lớn, mẹ Vương làm chủ tặng đi, hàng xóm gần đó đều nhận được, bây giờ thấy nhà Vương Thành thì đều tươi cười niềm nở, ngoại trừ giữ lại một ít cho nhà mình ăn, Vương Thành định tìm người bán đi, tuy hạt dẻ có thể để lâu hơn, nhưng sơn tra thì không được.

Ngày hôm sau, quản lý Hứa của xưởng đóng gói thực phẩm gọi điện cho cậu báo là đã đóng gói xong phần mứt trái cây đầu tiên, bảo cậu lúc nào đi lấy hàng cũng được, Vương Thành nói với cha mẹ một tiếng rồi đi, đến nơi, quản lý Hứa biết trước đã sớm đợi cậu ở đó.

"Quản lý Hứa, xin hỏi gần bên đây có chỗ cho thuê kho hàng không?".

Vương Thành định sau này sẽ đưa phần lớn mứt đã gia công đặt trong kho hàng, như vậy lúc giao nhận hàng sẽ tiện hơn, thôn Quan gia tuy cũng có chợ, nhưng dù sao cũng không lớn, quản lý Hứa quen thuộc nơi này, đúng lúc có thể hỏi ông.

Quản lý Hứa vừa nghe vậy là biết cậu muốn tìm nơi để thực phẩm, liền nói: "Gần đây đúng là có, nhưng đều đã cho thuê rồi, nếu Vương tiên sinh không chê thì trong nhà máy của chúng tôi cũng có kho hàng để không".

"Có thể dẫn tôi đến xem được không?".

"Tất nhiên là được, mời". Quản lý Hứa lập tức dẫn đường cho cậu.

Kho hàng của xưởng đóng gói cũng không nhiều lắm, chỉ có ba kho, để tiện cho việc lấy đồ đều ở tầng một, nhưng có hai cái đã để đồ rồi, một cái trong đó cũng là cho người khác thuê, cái còn lại để không mà quản lý Hứa nói cũng không kín mít, mà có một cửa sắt thông gió nhỏ trên tường, người lớn không thể chui vào được, bởi vì không dùng nên kho cũng không khóa lại, nếu Vương Thành định thuê thì có thể mua khóa riêng.

Vương Thành nhìn qua thì rất vừa lòng, kho hàng không u ám, cũng không ẩm ướt, mứt trái cây của cậu cũng không có nhiều, kho hàng này là vừa đủ, sau này tăng sản lượng sẽ tính sau.

"Kho hàng này được đấy, tôi thuê nó".

Quản lý Hứa lập tức dẫn Vương Thành đến phòng làm việc của ông, lấy hợp đồng thuê kho từ trong ngăn kéo ra, sau khi đọc kỹ chắc chắn không sai sót ở đâu, Vương Thành ký tên mình lên, giá mà quản lý Hứa đưa ra rẻ hơn cậu nghĩ nhiều, người ta đã có ý muốn kết giao với cậu, không lý nào cậu lại không ký.

Sau đó, quản lý Hứa bảo công nhân trong xưởng chuyển hết mứt của Vương Thành đến kho hàng, mứt được đóng thành hai mươi bốn lọ một tổ, tổng cộng có ba mươi bảy tổ, bỏ vào cũng không chiếm diện tích là bao.

Sau khi Vương Thành rời khỏi thì liền gọi cho Lâm Nguyệt, nói với cô đã đóng gói mứt xong rồi, hỏi cô muốn đặt bao nhiêu.

Không đối mặt nên không nhìn đến, nhưng ở đầu kia di động quả thực Lâm Nguyệt rất bất ngờ vì lời cậu nói, cô cho rằng ít nhất cũng phải nửa tháng sau cậu mới gọi đến, kết quả lại chưa đến một tuần, lập tức kìm sự kinh ngạc trong lòng, "Vậy cậu đưa cho tôi hai tổ mứt mận và hai tổ mứt hồng đi". Bốn tổ cũng không nhiều, bởi vì trái cây có giá khác nhau nên giá mứt cũng khác nhau, mà mận lại đắt hơn hồng, nhưng tổng giá trị cũng không vượt quá bảy trăm tệ.

Sau đó Vương Thành lại gọi cho mấy siêu thị khác, có một siêu thị lại nói không giữ lời, người phụ trách nói với cậu mấy hôm trước đã nhập một lô mứt trái cây mới, bây giờ không cần, chắc sau này cũng không cần nữa. Vương Thành cũng không bất ngờ, hơn nữa cậu cũng không có hứng làm việc với người không giữ chữ tín, tuy cậu liên lạc với bốn siêu thị, nhưng số lượng mà bọn họ lấy lại không nhiều như Lâm Nguyệt, tổng cộng chỉ xuất ra mười bốn tổ.

Quản lý Hứa nghe cậu nói muốn chuyển mười bốn tổ mứt trái cây lên xe liền bảo công nhân của ông bưng ra, cốp xe và chỗ phía sau gần như được nhồi đầy.

Vương Thành định sau này mà có tiếng rồi thì cậu sẽ mua một chiếc xe chở hàng, nửa tiếng sau, xe đi đến siêu thị Nhân Xương, Vương Thành xuống xe bưng ra bốn tổ mứt trái cây, Lâm Nguyệt cũng đúng lúc ở siêu thị, sau khi chắc chắn hàng không có vấn đề, Lâm Nguyệt liền thanh toán hóa đơn.

"Nếu mứt mà bán chạy thì tôi sẽ gọi cho cậu".

Ngược lại, nếu không bán được thì không liên lạc.

"Mong mà sẽ nhận được tin tốt của bà chủ Lâm". Vương Thành nói thật lòng, rồi thoải mái bước đi, siêu thị thứ hai cũng cách siêu thị Nhân Xương không xa lắm, cậu muốn nhanh chóng giao hết mứt cho ba siêu thị khác, nếu là có thời gian sẽ đi tìm Chử Diệc Phong.

"A Nguyệt, cậu nhóc này chính là người chào hàng sản phẩm Vương Thành mà cậu nói đấy à?". Nữ quản lý siêu thị đến bên cạnh Lâm Nguyệt, lúc trước nghe nhân viên nói bà chủ đồng ý đặt hàng với một người chào hàng sản phẩm trẻ tuổi cô còn không tin, người nọ không rõ lai lịch, bọn họ lại buôn bán thực phẩm, danh dự và chữ tín rất quan trọng, nếu thực phẩm có vấn đề gì thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

"Là cậu ta". Lâm Nguyệt gật đầu.

"Cũng rất đẹp trai, nhưng mà Lâm Nguyệt cậu hình như đã bốn mươi rồi". Nữ quản lý trêu ghẹo.

"Cậu cũng biết là tôi lớn tuổi, cậu nhóc đẹp trai như vậy hơn nửa là đã có bạn gái, dù tôi có dán lên thì chưa chắc người ta đã muốn, huống hồ gì tôi đã từng ly hôn". Lâm Nguyệt cũng không tức giận, ngược lại tự giễu mình.

Nữ quản lý thực ra cũng là bạn thân của Lâm Nguyệt, nghe lời cô nói vậy liền nói: "Vậy thì có gì chứ, bây giờ người trẻ tuổi thấy tiền sáng mắt rất nhiều, bọn họ cũng rất thèm phú bà đấy".

"Cậu nói không sai, nhưng tôi nghĩ không bao gồm cậu Vương Thành này".

"Sao cậu biết?".

"Chiếc xe cậu ta vừa lái không dưới hai trăm nghìn, người bỏ ra được từng này tiền sao lại thiếu tiền được, nếu chỉ là để đưa hàng thì mua chiếc xe tải là được, còn nữa, quần áo trên người cậu ta cũng không rẻ". Lâm Nguyệt cũng là người khá giàu có, chút mắt nhìn đó vẫn là có.

Hôm nay là lần đầu tiên Vương Thành mặc đồ mua ở Bắc Kinh, bởi vì muốn ra ngoài, còn giao tiếp với mấy người ở siêu thị, nên muốn tạo hình tượng tốt một chút, cho nên mới mặc bộ đồ này, không ngờ Lâm Nguyệt liếc mắt nhìn là nhận ra.

"Vậy sao cậu ta lại tự mình giao hàng?". Nữ quản lý không hiểu.

"Đợi lần sau cậu ta đến cậu hỏi cậu ta đi". Chỉ là lần sau người giao hàng có phải là cậu ta không thì chưa chắc.

Lúc hai người bàn luận về Vương Thành, thì cậu đã đến nơi giao hàng thứ hai, ba siêu thị còn lại đều là nhân viên ra mặt, chờ đến lúc giao hàng xong thì đã là hơn bốn giờ, nhanh hơn thời gian cậu dự tính, công việc giao hàng đúng là công việc khổ cực.

Vương Thành đậu xe ở chỗ đậu xe bên đường, định gọi điện cho Chử Diệc Phong nhưng bất ngờ là đầu kia lại tắt máy, gọi lại vẫn là như vậy, có thể là di động hết pin, cậu lại tìm số của Viên Hạ, lần trước xảy ra chuyện kia, cũng không biết anh thế nào rồi.

"Vương Thành?".

"Là tôi, anh sao rồi?".

Viên Hạ nghe ra được cậu quan tâm mình, trong lòng rất ấm áp, "Còn sao nữa, từ khi nói cho anh ấy chuyện đó thì anh ấy đều muốn tôi không được đến trường lên lớp, bảo tôi ở nhà cả ngày mới yên tâm".

"Được người thương yêu thật tốt". Vương Thành cảm khái hâm mộ.

"Có gì mà phải hâm mộ chứ, bây giờ không phải cậu cũng có sao, chẳng lẽ ông chủ cậu không đau cậu sao?". Viên Hạ bật cười.

"Anh ta hả? Đừng nhắc nữa, đau thì đau, nhưng là tôi đau". Vương Thành thốt lên, nói xong mới nhận ra mình nói lời không nên nói, vội nói sang chuyện khác, "Vậy thì, vậy bây giờ anh đang ở nhà sao?". Giọng rất khô cứng.

Cách chuyển hướng vụng về như vậy nào giấu được Viên Hạ, không nhịn được cười ha ha.

"Thầy Viên à, đừng cười nữa". Vương Thành ngồi trong xe hết nói nổi ôm đầu, miệng quá nhanh, không kịp nghĩ đã nói ra khỏi miệng, đúng là quá mất mặt.

Câu trả lời của Viên Hạ là tiếng cười lớn hơn.

Vài giây sau, Vương Thành nghe thấy giọng của người đàn ông khác truyền đến ở đầu bên kia, tiếng cười của Viên Hạ liền nhỏ đi rất nhiều, chắc là người yêu anh đã trở lại, cậu lập tức nói, "Thầy Viên, người đàn ông của anh đã về rồi, vậy thôi nha, lần sau nói chuyện tiếp".

Nói xong không đợi anh đáp lại đã cúp máy, Vương Thành vừa mới thở phào một hơi di động đã vang lên, cậu còn tưởng là Chử Diệc Phong, nhưng cầm lên mới thấy không phải anh.