Cự Phách

Chương 90




"Vương Thành, có phải là quên tôi rồi không?".

Trong di động vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Ngụy Đan Đan, Vương Thành còn cảm thấy có chút hồi hộp khó nhận ra, không biết có phải là ảo giác của cậu không.

"Tất nhiên không quên rồi, là Ngụy Đan Đan đúng chứ, bạn học cùng lớp hồi cấp 3 của tôi, gần đây cậu có khỏe không?". Nghe thấy câu như vậy, Ngụy Đan Đan có chút thất vọng, còn tưởng Vương Thành đã xem cô là bạn bè, xem ra còn phải cố gắng không ngừng. Cô thích Vương Thành, từ năm lớp 11 cùng lớp với nhau đã có tình cảm rồi, nhưng cô không dám nói, sau đó bạn của cô, cũng chính là hoa hậu giảng đường tỏ ý mình thích Vương Thành, cô lại càng không dám nói ra.

May mà Vương Thành từ chối lời tỏ tình của hoa hậu giảng đường, Ngụy Đan Đan ngoài mặt thì an ủi bạn, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng, cô thấy mình đã không nhìn lầm người, bạn cô dù là điều kiện gia đình hay là bề ngoài đều tốt hơn cô nhiều, nhưng Vương Thành lại không thích cô ấy, vậy chắc chắn không phải là người để ý đến tiền bạc và vẻ ngoài, người đàn ông như vậy mới đáng giá giao phó.

Bởi vì hoa hậu giảng đường, nên Ngụy Đan Đan đến khi tốt nghiệp cấp 3 cũng không dám tỏ tình với Vương Thành, cô đã từng nghĩ muốn học cùng trường đại học với Vương Thành, nào ngờ cậu lại không học đại học, sau lại hoàn toàn biến mất, bạn bè trong lớp không ai biết tin gì về cậu.

Trải qua bảy năm, có thể vô tình gặp lại Vương Thành, trong lòng Ngụy Đan Đan vui vẻ không nói được nên lời, cô nhận ra tình cảm của mình với Vương Thành vẫn không thay đổi, hơn nữa cô phát hiện Vương Thành không có bạn gái, phát hiện này khiến cô quyết định vứt bỏ sự rụt rè của con gái, chủ động liên lạc với Vương Thành, tiếc là cô chủ động liên lạc mấy lần, Vương Thành lại chưa từng chủ động liên lạc với cô lần nào, trong lòng cô có cảm giác thất vọng không nói ra được.

"Vẫn cứ như cũ thôi, cậu thì sao, hình như gần đây cậu rất bận, ngay cả thời gian gọi điện cho bạn học cũ cũng không có". Lúc Ngụy Đan Đan nói những lời này thật ra căng thẳng đến nỗi tay chân luống cuống, may mà cách điện thoại, cô chỉ cần cố gắng làm giọng nói bình tĩnh là được.

"Cậu nói trúng rồi, một tháng gần đây tôi đều ở nhà, mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất". Vương Thành nói.

"Cậu nghỉ việc rồi?". Ngụy Đan Đan nghe vậy trong lòng liền hoảng hốt, nếu cậu vẫn cứ ở nhà như vậy, thì sau này chẳng phải cô khó gặp được Vương Thành sao.

"Vẫn chưa, nhưng cũng gần như vậy, vốn tôi cũng không định làm ở công ty kia rồi".

"Vậy cậu bận gì chứ?".

"Gần đây nhà tôi nhận thầu một ngọn núi trồng cây ăn quả, bây giờ là mùa thu, trái cây trên núi dần chín hết, bây giờ cả nhà đều rất bận".

"Nói vậy, gần đây cậu không rảnh sao?".

"Vậy cũng không phải, bây giờ đã qua lúc bận rộn nhất rồi, có phải cậu muốn nói gì không?". Vương Thành nghe ra ý thăm dò trong lời nói của Ngụy Đan Đan, vốn cậu cũng không tin Ngụy Đan Đan không có việc gì mà đã gọi cho cậu, chắc chắn là có chuyện gì đó.

"Quả thực là có một việc, nhưng tôi không biết cậu có đồng ý đi không". Ngụy Đan Đan do dự nói.

"Cậu nói đi".

"Là như vầy, lớp 12-1 có người quyết định tổ chức một buổi gặp mặt bạn cũ, muốn mời bạn cùng lớp ngày xưa tụ họp, gặp lại bạn học cũ trước đây, thực ra mấy năm rồi cũng tổ chức mấy lần, khi đó cũng muốn mời cậu, nhưng không ai có cách liên hệ với cậu nên đành bỏ qua".

"Sao lần này lại nghĩ đến chuyện mời tôi?".

Ngụy Đan Đan xin lỗi nói: "Xin lỗi cậu, Vương Thành, có một lần tôi tán gẫu với bạn không cẩn thận nói ra tôi đã gặp cậu, còn có số liên lạc với cậu, lúc đó quên nói với cô ấy đừng nói ra ngoài, kết quả người bạn kia của tôi liền nói cho những người khác, buổi tụ họp bạn học lần này, bọn họ sau khi biết liền bảo tôi phải mời cậu đến cho bằng được, xin lỗi, nếu cậu không rảnh thì cũng không cần đi, đừng bận tâm đến tôi, cũng là do tôi lắm miệng".

Cô không chắc Vương Thành có muốn đến buổi tụ họp bạn học hay không, dù sao cũng từng bị bạn học xa lánh, nhưng cô lo chính là Vương Thành sẽ vì vậy mà chán ghét cô, sau này không muốn qua lại với cô nữa.

"Lúc nào?".

"Cậu đồng ý đến sao?". Ngụy Đan Đan vui vẻ.

"Vậy phải xem hôm đó tôi có rảnh không". Vương Thành cũng không có hứng với buổi tụ họp kia lắm, nhưng cậu nhớ đến hai người bạn thân hồi học cấp 3, một người là bạn cùng lớp, một người khác là bạn cùng phòng ký túc xá, lúc trước hoa hậu giảng đường muốn các nam sinh phải xa lánh cậu, chỉ có hai người bạn này của cậu chẳng thèm quan tâm đến, luôn chơi đùa thân thiết với cậu, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.

"Là mùng 8 tháng 11, hôm đó đúng vào ngày chủ nhật, hầu hết mọi người đều không cần đi làm, cho nên chọn vào ngày này".

Bây giờ là 31 tháng 10, cách hôm đó còn 8 ngày nữa, bây giờ cậu đã không còn quá bận rộn, hôm đó chắc là rảnh.

"Địa điểm đã chọn chưa?".

"Chọn rồi, nói là ở khách sạn Kim Đính".

Vương Thành "hả" một tiếng, "Đây không phải là chỗ cậu làm việc sao, đến lúc đó gặp đồng nghiệp sẽ không ngại sao?". Thật ra cậu bất ngờ chính là một buổi tụ họp bạn học nho nhỏ mà lại đến khách sạn năm sao cao cấp như Kim Đính thế này, chắc hẳn người đề nghị tổ chức buổi họp mặt này hơn nửa là bạn học giàu có trong lớp.

"Ngại thì chắc chắn là có rồi, nhưng không còn cách nào nữa, cũng không thể vì tôi mà chuyển chỗ khác được, hơn nữa bọn họ nói là đã đặt trước rồi". Ngụy Đan Đan không ngờ rằng Vương Thành lại nghĩ cho cô, trong lòng rất vui sướng, hơn nữa ngày đó còn có thể gặp được cậu thì chút ngại này cũng không tính là gì.

"Đến lúc đó cậu nói địa điểm cụ thể cho tôi đi".

"Được".

Cúp máy, Vương Thành lái xe đến công ty, còn một tiếng nữa mới đến giờ tan làm, cậu định đến công ty xem tình hình ra sao, cậu xin nghỉ phép liền nghỉ gần một tháng, các đồng nghiệp chắc chắn bất ngờ, trước đây Trình Thành còn gọi điện cho cậu nói mọi người đều hỏi lúc nào cậu sẽ về. Đi đến bên ngoài cao ốc Trường Hà, Vương Thành lại gọi cho Chử Diệc Phong, nhưng lại vẫn là tắt máy, cậu liền gọi cho Trình Thành, biết cậu đang ở bên dưới, Trình Thành rất vui mừng, còn nói muốn xuống dưới đón cậu, nhưng Vương Thành không cho. Là đàn ông khỏe mạnh, cậu cũng đâu phải phụ nữ yếu đuối.

Đi vào công ty, quả nhiên có rất nhiều rất nhiều gương mặt mới, Trình Thành thấy cậu liền hưng phấn kéo cậu đến bàn làm việc của cậu.

"Anh Thành anh xem đi, bàn làm việc của anh vẫn còn mới, mỗi ngày em đều lau cho anh, đợi anh về thôi, nhưng không ngờ anh lại xin nghỉ gần một tháng, suýt nữa là em nghĩ anh không định về rồi".

Vương Thành lấy tay sờ sờ, quả nhiên rất sạch sẽ, lập tức cười vỗ vỗ vai cậu ta, "Không tệ nha, cậu đúng là rất chăm chỉ, không uổng công tôi chiếu cố cậu".

"Vừa đến đã trêu đồng nghiệp, nè, cậu bao nhiêu rồi hả". Phương Thiên vừa đi ra từ phòng trà liền thấy Vương Thành, còn tưởng là mình nhìn lầm nữa, đến gần nghe cậu nói như vậy liền bật cười, quả nhiên là Vương Thành, cái kiểu da mặt dày thế này thì chỉ có cậu ta mới nói ra được.

"Phương Thiên? Sắc mặt tốt ha, mấy ngày tôi không ở đây anh rất thoải mái đúng không".

Phương Thiên nguýt cậu, "Tôi thấy thoải mái nhất là cậu đấy, tôi thì bận muốn chết, cậu không thấy công ty tăng thêm nhiều nhân viên hơn rồi sao, nhưng công việc của tôi vẫn nhiều như cũ, tôi gầy sọp đi nhiều rồi nè, không giống cậu, xin nghỉ cả tháng trời, sống sung sướng lắm đúng không".

"Anh không thấy tôi phơi nắng đen da rồi đây sao, sung sướng cái con khỉ". Vương Thành giơ tay cho anh nhìn.

Phương Thiên nhìn thoáng qua, "Không thấy".

Da Vương Thành không trắng, nhưng cũng không phải là đen, cậu phơi nắng từ nhỏ đến lớn nhưng màu da vẫn luôn không đổi, nghe anh nói vậy, Vương Thành phẩy tay, nhìn về phía văn phòng, "Không thấy được thì thôi, không tán gẫu với mấy người nữa, ông chủ có ở đây không?".

"Không phải cậu là hàng xóm với boss sao, boss có đi làm hay không cậu không biết hả?". Phương Thiên trêu chọc cậu.

"Từ lúc xin nghỉ tôi luôn ở quê, không ở căn hộ của anh tôi, sao biết hành tung của ông chủ chứ". Vương Thành chột dạ nói.

"Ở quê thì có chuyện gì, sao lại xin nghỉ cả một tháng chứ, có muốn nói không?".

Lời này Trình Thành không dám hỏi, sợ hỏi đến chuyện riêng tư, nhưng Phương Thiên thì có quan hệ khá tốt của Vương Thành, cũng biết tình hình nhà Vương Thành, cho nên mới hỏi ra như vậy.

"Nhà tôi nhận thầu ngọn núi trồng cây ăn quả, ba mẹ tôi rất bận rộn, nên tôi ở quê giúp đỡ".

"A, vậy cậu bận xong chưa, định lúc nào thì về?".

"Chuyện này thì, tạm thời chưa biết được". Vương Thành nhìn người xung quanh, có rất nhiều người mới đều không biết cậu, thấy cậu thân quen với Phương Thiên và Trình Thành thì đều nhìn sang bên này, cậu không muốn ở trước mặt nhiều người nói cho bọn họ biết có thể mình sẽ không về.

Trình Thành không biết, Phương Thiên lại biết rõ, giao kèo giữa Vương Thành và Hoa Ưng sắp đến hạn rồi, tuy anh không nói nhưng cũng có suy đoán.

Rời khỏi công ty, Vương Thành lại gọi cho Chử Diệc Phong, nhưng lại vẫn cứ tắt máy, cậu nghĩ chắc anh cũng không ở căn hộ, liền đi đến xưởng đóng gói một chuyến, chuyển khoảng mười tổ mứt trái cây lên xe rồi quay về thôn Quan gia. Chuyện cần làm tiếp theo thực ra cũng có không ít, ví dụ như tìm nơi chuyên làm mứt trái cây, cũng không thể nhờ hết vào mẹ Vương dì cả được, mặt khác còn tìm một cửa hàng ở mặt tiền, Vương Thành nhận ra mình rất bận, trước đó thật không nên lanh mồm lanh miệng nói với Ngụy Đan Đan là có rảnh.