Cự Phách

Chương 91




Sản xuất lượng lớn mứt trái cây cần rất nhiều dụng cụ, nồi nhỏ đã không còn phù hợp nữa, Vương Thành tự tin rằng chỉ cần khách hàng ăn mứt mà mẹ cậu làm thì chắc chắn sẽ mua tiếp, cho nên cậu không lo lắng chuyện thâm hụt tiền, sau khi trở về thôn Quan gia liền quyết định tìm nơi để sản xuất mứt trái cây, rồi tuyển thêm một ít công nhân, do mẹ Vương giám sát.

Buổi tối, Vương Thành nói quyết định của mình cho mẹ Vương, ba Vương cũng ở đó, sau khi nói xong, hai người đều ủng hộ con trai.

"Thành Thành, đã nghĩ ra nơi nào để làm xưởng chưa?". Mẹ Vương hỏi.

"Vẫn chưa, ba mẹ có chỗ nào không?". Vương Thành lắc đầu, sau khi có ý tưởng này, cậu luôn tự hỏi làm ở đâu mới tốt.

Ba Vương nói: "Hiện giờ chắc không kịp nữa rồi, vẫn nên tìm nơi sẵn có, tu sửa lại rồi dùng là được, chúng ta cũng không yêu cầu nhiều".

"Hay là tìm một nơi ở Thành Bình đi, rồi tiện thể tìm luôn cửa hàng mặt tiền bán mứt trái cây, như vậy một công đôi việc, nếu là tách ra thì còn phải tìm nữa, hơn nữa hiện giờ Thành Bình có thêm rất nhiều thôn dân huyện Thạch Tuyền, nên các cửa hiệu có rất nhiều người dành, nếu để chậm trễ thêm thì sau này sẽ khó tìm hơn". Thành Bình mà mẹ Vương nói là một thị trấn lớn, chợ cũng to, thôn Quan gia không thể sánh bằng được.

Vương Thành nghĩ nghĩ liền thấy rất đúng, "Vậy mai con đến Thành Bình xem sao".

"Ba đi với con". Ba Vương nói.

Sáng hôm sau, hai cha con cùng đi đến Thành Bình, chợ Thành Bình cũng là một chợ lớn, không ở bên thôn Quan gia, lái xe đi khoảng mười hai mươi phút, nhưng khá gần thành phố, chợ sáng rất náo nhiệt, trên đường nào cũng đều có rất nhiều thôn dân đến mua thức ăn, không giống chợ thôn Quan gia, thôn dân đến từ nhiều thôn, đường lại rộng lớn, chợ cũng lớn gấp đôi, vô cùng náo nhiệt.

Vương Thành đỗ xe ở nơi đậu xe tạm thời, rồi đi bộ vào cùng với ba Vương, hai cha con rất ít khi đến chợ Thành Bình, nhưng nếu muốn thì không khó hỏi thăm lắm, chợ Thành Bình cũng có không ít cửa hiệu chưa cho thuê, sau khi hỏi kỹ, hai người đi vào phòng quản lý cho thuê và mua bán cửa hàng.

Người phụ trách phòng quản lý là một người đàn ông trung niên, họ Lý, nghe bọn họ nói muốn thuê một cửa hàng khá lớn, liền nhiệt tình tiếp đón bọn họ, sau đó trao đổi một lúc, xác định bọn họ có ý muốn thuê, ông ta liền lấy ra một tập tranh ảnh, trên đó có bản đồ chợ và bản vẽ mặt phẳng của mấy cửa hàng lớn.

"Bốn cửa hàng này đều là nơi có diện tích lớn nhất và vị trí tốt nhất của chợ, lượng người qua lại rất đông, hai vị xem thử đi".

Vương Thành và ba Vương lật xem qua, có hai cửa hàng khá thích hợp, lớn gấp đôi những cửa hiệu khác, hơn nữa còn có hai tầng, phía sau là một viện nhỏ, dùng để làm xưởng nhỏ rất hợp, ở trước có thể bán mứt trái cây, chẳng qua là một nơi ở hướng bắc, một nơi ở hướng nam.

Ở thành phố Sơn Hải thì nhà ở hướng nam tốt hơn ở hướng bắc một chút, thường có ánh nắng chiếu vào, trong nhà cũng không ẩm ướt quá, tuy bọn họ bán mứt trái cây không có yêu cầu lớn về hoàn cảnh lắm, nhưng sau này không định chỉ bán mứt, mà có thể bán hoa quả nữa, cho nên không thể ẩm ướt quá được.

"Ba thấy cửa hàng ở hướng nam này rất tốt". Ba Vương chỉ vào bản vẽ trên tập tranh ảnh.

"Con cũng thấy cửa hàng này tốt". Vương Thành lập tức hỏi ông Lý giá cả cho thuê cửa hàng này, ông ta nói ra cái giá không thấp, hai cha con đều nhăn mày lại.

Ông Lý thấy thế liền giải thích: "Cửa hàng mà hai vị chọn là cửa hàng nằm ở đoạn đường tốt nhất, ở đó có rất đông người qua lại, lại có thêm sân nữa, cho nên giá hơi cao chút".

"Vậy cái kia thì sao?".

"Ít nhất cũng phải bằng này". Ông Lý vươn hai ngón tay ra.

"Hai trăm nghìn?". Ba Vương hỏi.

"Sao thế được, còn phải thêm một số không nữa". Ông Lý lắc đầu như trống bỏi, cứ như ba Vương đang nói đùa với ông ta.

"Vậy cũng quá đắt rồi". Ba Vương lộ vẻ không tin, hai triệu với ông đã là giá trên trời, giá nhà ở trung tâm thành phố Sơn Hải cũng chỉ từ trăm rưỡi đến hai trăm nghìn, cái giá này đủ để mua căn nhà hơn trăm mét vuông ở trung tâm thành phố, có cướp tiền cũng không đến mức như vậy.

"Đắt thì đúng là đắt, nhưng bây giờ nhiều người tranh như vậy, muốn tìm được cửa hàng ở đoạn đường tốt như thế này là không thể nào, hơn nữa các vị đừng chỉ nhìn nó đắt, trước cũng có hai người đến hỏi, bọn họ cũng định mua cửa hàng này".

Ba Vương nói gì cũng không đồng ý, nếu là phải bỏ hai triệu để mua thì ông thà rằng tìm một cửa hàng ở nơi ít người còn hơn tiêu hoang tiền thế này.

Ông Lý ngoài miệng thì nói như cửa hàng này rất nhiều người giành vậy, nhưng nếu thật như vậy thì đã sớm bán rồi, không đợi đến lúc này, chẳng qua chỉ là muốn kích bọn họ mua cửa hàng này thôi, nhưng nếu vẫn là cái giá đắt như vậy thì chỉ có đứa ngu mới mua.

Chợ Thành Bình dù nhiều người đi nữa, thì nó cũng chỉ là chợ ở trong trấn, không thể so được với chợ ở thành phố lớn, chỉ là một thôn trấn nhỏ bé trong nước, mà cửa hàng ở đoạn đường tốt nhất lại đòi hai triệu, nói trong đó không có gì mờ ám thì không thể nào, cuối cùng bọn họ không mua.

Rời khỏi phòng quản lý, hai cha con đi dạo trong chợ.

Mua không được cửa hàng mới thì mua cửa hàng cũ cũng được, cửa hàng kinh doanh kém hoặc lỗ lã chắc chắn là có, còn có hợp ý hay không thì phải xem mới biết được.

Chiều hôm nay, hai cha con xem bảy tám nơi, nhưng không vừa ý chỗ nào. Đoạn đường tốt thì diện tích lại quá nhỏ, diện tích lớn thì đoạn đường lại không tốt, hơn nữa cũng không phải là hướng nam như bọn họ muốn, cuối cùng hai người không được gì đi về, mẹ Vương nói chuyện thế này không chỉ ngày một ngày hai mà xong được, lần sau bớt thời giờ đến xem.

Buổi tối, rốt cục Vương Thành cũng nhận được cuộc gọi từ Chử Diệc Phong.

"Ông chủ Chử, chơi mất tích hử?".

"À, hình như anh ngửi được mùi chua chua của người nào đó vì bị lạnh nhạt". Chử Diệc Phong vừa khởi động lại máy đã nhận được tin báo mấy cuộc gọi lỡ của Vương Thành, liền gọi ngay cho cậu.

"Anh sốt rồi hả". Vương Thành từ chối không nhận.

"Đúng vậy, sốt rất cao, chừng nào thì em đến chữa khỏi cho anh?".

"Vậy lần sau gặp nhau em cho anh mấy viên thuốc hạ sốt, đảm bảo anh uống hết bệnh luôn".

Chử Diệc Phong bật cười, "Không cần, em đưa người đến là được, hai ngày nay anh ở Bắc Kinh, không để ý là di động hết pin, sau đó lại rơi vào nước, anh tưởng em đang vui vẻ ở nhà chứ".

"Hôm qua em đến xưởng đóng gói lấy hàng, thuận đường đến công ty một chuyến, vốn định tìm anh nhưng anh không có ở đó nên về luôn, sau này sẽ rất bận, em đang tìm một cửa hàng định buôn bán nhỏ, vốn nhìn trúng một căn, ai ngờ người ta ngoạm miếng rất lớn...". Vương Thành nói hết chuyện ngày hôm nay.

"Tìm được nơi thích hợp chưa?".

"Vẫn chưa, nhưng sẽ tìm được thôi". Vương Thành vừa nói vừa nhảy xuống giường đóng cửa lại, cậu vừa phát hiện là đã quên đóng cửa, may mà ba mẹ đã ngủ rồi.

"Có phải hết tiền rồi không?".

"Sao, ông chủ Chử muốn tài trợ sao?".

"Không".

"Nè nè nè, anh nói sai lời rồi hả, anh phải nói là muốn tài trợ cho em, sau đó em đường hoàng từ chối anh, thông thường đều là như vậy cả, ông chủ Chử, phải đi theo lối thường a". Vương Thành chậc chậc nói.

"Ha ha...".

Sau khi cúp máy, Chử Diệc Phong cất di động xuống lầu, chú hai đi đến gọi anh lại.

"Diệc Phong, thím hai cháu nói với chú rồi, bà ấy bảo chú chuyển lời với cháu là bà ấy đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa, cháu tha thứ cho bà ấy đi".

"Cháu biết rồi". Chử Diệc Phong gật đầu rồi đi xuống.

Chử Hoành tuy vì nghề nghiệp nên lúc ở nhà cũng quen dùng vẻ uy nghiêm với người nhà, nhưng với đứa cháu cả này, ông lại không có cách nào cả, khí thế của ông không có tác dụng gì với nó hết, nhưng lần này đúng là Trúc Thanh nối sai tơ rồi, không được chủ nhân đồng ý đã tự tiện mở di động ra xem, một cô gái như vậy không thể bước vào cửa nhà họ Chử, vốn ông cũng không đồng ý chuyện này, như vậy cũng tốt.

Tuy chưa tìm được cửa hàng phù hợp, nhưng mười tổ mứt trái cây mà Vương Thành mang về đã bán hết, một lọ mứt bán từ bảy đến tám tệ, mỗi người mua một hai lọ, dù là để ủng hộ hay là vì thích ăn mứt nhà bọn họ, dù sao đến ngày thứ ba đã bán hết.

Vương Thành không thể không đến kho lấy thêm hàng về, gần đây mẹ Vương làm ít mứt hơn, cho nên đợt thứ hai khá ít, nhưng quản lý Hứa vẫn rất nhiệt tình, lúc trò chuyện nghe cậu nói muốn tìm người mua hạt dẻ và sơn tra, liền nói với cậu là ông quen mấy thương lái thu mua hoa quả, có thể giới thiệu giùm, đây đúng là lúc buồn ngủ đưa gối cho mà.

Về nhà, ba Vương lại nói cho cậu biết một tin tốt khác.

Cửa hàng mà bọn họ muốn tìm đã tìm được, có một người bạn của ba Vương đến nhà họ mua mứt trái cây nghe nói bọn họ muốn tìm một cửa hàng ở Thành Bình, liền nói với ba Vương là bên nhà vợ ông ta có một người họ hàng có một cửa hàng, bởi vì việc buôn bán bị thua lỗ nên muốn bán đi, đang sốt ruột tìm người mua. Ba Vương vừa nghe liền không từ chối, mà đồng ý ngay, bảo người nọ làm trung gian giới thiệu cho hai bên quen nhau, hẹn thời gian gặp mặt.