Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông

Chương 13: Nhịn




Sau lời tỏ tình của Ngụy Viễn Đông, Lan Tử Nhan đổ mồ hôi khắp người nên sảng khoái hẳn, không ngờ vi khuẩn cũng lặng lẽ nhường chỗ cho tình yêu của cậu.

Tâm trạng rất thoải mái, cậu chủ động đề nghị đến tiệm chung với Ngụy Viễn Đông.

Nếu như không phải Lan Tử Nhan mới vừa khỏe lên, sợ cậu sốt lại, Ngụy Viễn Đông sớm đã chở người ta ra ngoài hóng gió tản bộ.

Hiện đang là bảy giờ tối, vốn nên là thời điểm mấy cụ già ghé vào tiệm xem thời sự, nhưng ti vi đột nhiên "Hư rồi".

Lan Tử Nhan vừa vui vừa buồn cười nhìn Ngụy Viễn Đông đang nghiêm túc bịa chuyện, gì mà ti vi cũng già rồi, đình công rồi, chỉ có thể đợi tới mai tìm thợ sửa.

Thật ra chỉ là vấn đề đường dây.

Ngụy Viễn Đông muốn tâm sự cùng Nhan Nhan nhà anh ở trong tiệm, sao có thể dễ dàng chấp nhận sự xuất hiện của người khác?

Mấy cụ già ngượng ngùng lui ra, có người về nhà xem ti vi, có người ở ngoài tán dóc.

Hai người trong tiệm ngồi song song, núp hai phần ba cơ thể sau quầy hàng cao cao, Ngụy Viễn Đông không chút kiêng dè kéo tay trái Lan Tử Nhan đặt trên đùi mình, cười ngốc nghếch nhìn cậu.

"Hôm đó em xuất hiện thế này." Ngụy Viễn Đông kể về ngày họ mới gặp, gằn giọng bắt chước ngữ điệu của Lan Tử Nhan, "Ông chủ, lấy đồ giao hàng ở đâu?"

Lan Tử Nhan cười vang "Ha ha ha": "Em như vậy á? Em lễ phép hơn chú nhiều ha!"

"Vâng!" Ngụy Viễn Đông đồng ý ngay tắp lự, "Em quá lễ phép, lúc đó chú không chỉ gặp em là đã yêu đâu biết chưa? Cảm thấy đứa nhỏ như em tốt từ trong ra ngoài, không có lý do nào cả, tốt là tốt. Bây giờ nhớ lại, làm gì mà không có lý do, là do em tốt, thể hiện từ trong ra ngoài, nên tôi mới cảm nhận được."

"Chú, chú..." Lan Tử Nhan muốn nói lại thôi.

"Tôi thế nào?" Ngụy Viễn Đông nắm gọn hai tay người ta vào trong lòng bàn tay mình, nhìn chằm chằm Lan Tử Nhan mà hỏi.

"Chú đừng khen bừa như vậy."

"Đâu có, tôi thật lòng mà. Nếu có câu nào điêu thì tôi sẽ bị sét đánh!" Ngụy Viễn Đông thề thốt với trời cao.

"Vậy chú có biết ấn tượng đầu của em đối với chú không?"



"Em cảm thấy chú thế nào?" Ngụy Viễn Đông hỏi ngược lại, giữa sự bất chợt xen lẫn cảm giác khẩn trương.

Lan Tử Nhan gây tò mò, giả vờ suy nghĩ.

Ngụy Viễn Đông không khỏi thúc giục: "Nhan Nhan, nói mau nào." Tông giọng nhẹ hơn bình thường không ít, nghe giống như đang nhõng nhẽo.

Lan Tử Nhan phì cười, chú Đông dễ thương ghê!

"Ừa, cực kỳ tốt!"

Lần này Ngụy Viễn Đông cười suốt: "Tốt chỗ nào?"

"Đẹp trai ạ. Phải nói là khôi ngô, không phải đẹp trai thường đâu. Hồi đó em nghĩ ở địa phương này mà có người đẹo thế á? Chú, chú rất rất rất..."

"Hửm?" Ngụy Viễn Đông cực kỳ mong đợi những chữ Lan Tử Nhan sắp thốt ra khỏi miệng.

"Rất có..." Lan Tử Nhan kề sát sau cổ Ngụy Viễn Đông, hô hấp tựa hoa lan, "Hương vị đàn ông. Lần đầu tiên thấy là đã say trong hương vị đàn ông của chú rồi." Cậu khẽ khàng để lại một nụ hôn lên cổ Ngụy Viễn Đông: "Từ lâu em đã chạy không thoát, lần đầu gặp đã chạy không thoát."

Thời điểm Lan Tử Nhan ghé tới gần, toàn thân Ngụy Viễn Đông lập tức cứng lại, nhìn ra ngoài chòng chọc, những người kia có thể sẽ ngoái đầu bất cứ lúc nào.

Lòng anh run theo từng chữ của Lan Tử Nhan, thậm chí bắt đầu sử dụng lực niệm chú, mong mỏi những người đó hãy quay đầu, trông thấy bọn họ xuyên qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, trông thấy Lan Tử Nhan ôm, hôn mình, trông thấy Lan Tử Nhan thật sự thuộc về mình.

Chạy không thoát, đúng, Ngụy Viễn Đông đồng ý với lời này, vào lần đầu gặp anh đã rơi vào sự dịu dàng của Lan Tử Nhan, vui quên đường về.

Giữa lúc bất giác "bé chim" của ông chủ Ngụy như muốn bay lên, anh kéo một chân của Lan Tử Nhan lên đùi mình, dè dặt cắn ngón cái.

"Ông chủ Ngụy không có gì muốn nói sao?"

"Hả? À." Bấy giờ Ngụy Viễn Đông mới tỉnh hồn, "Tôi yêu em."

Thế quái nào cái sự ăn nói vụng về này lại hấp dẫn nhỉ?

"Ai yêu em?" Lan Tử Nhan nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Ngụy Viễn Đông, khó tránh nổi lòng xấu.

Ông chủ Ngụy trả lời đầy nghiêm túc: "Là tôi, Ngụy Viễn Đông, yêu Lan Tử Nhan."



"Không đúng thì phải?"

"Hả?" Ngụy Viễn Đông bị dọa bởi câu hỏi ngược lại này.

"Chẳng phải là Viễn Đông nhỏ yêu em sao?" Lan Tử Nhan sờ thẳng tới thứ kia của ông chủ Ngụy.

Ngụy Viễn Đông đứng phắt dây: "Nhan Nhan, em học xấu nha. Bây giờ chưa đụng được." Sinh viên thuần khiết không thể bị anh làm bẩn như vậy.

Lan Tử Nhan cụt hứng: "Em đâu học xấu, không đụng thì không đụng, em cũng có mà, không lạ gì."

Thế thì không ổn! Lan Tử Nhan không lạ gì thì không ổn.

"Chú sai rồi." Ngụy Viễn Đông tự tạo nghiệp, kiên quyết kéo người ta vào lòng mình. Cọ vật kia của mình lên tay Lan Tử Nhan, cọ nhiều lần mới dinh dính.

Lan Tử Nhan cử động chậm rãi, xúc cảm tốt quá sức tưởng tượng.

Gương mặt Ngụy Viễn Đông bình tĩnh, một tay cũng hư hỏng luồn vào áo Lan Tử Nhan, xoa nắn làn da mịn màng của Lan Tử Nhan bằng bàn tay có vết chai, phát hiện Lan Tử Nhan trông thì gầy nhưng lại có cơ bụng rõ ràng. Trong lòng anh căng thẳng, thầm mình mình phải tăng tốc tập luyện hơn nữa.

Lan Tử Nhan thế này cơ bản không dập được lửa của Ngụy Viễn Đông, làm cỡ mười phút, Ngụy Viễn Đông càng ngày càng mất cảm giác.

"Nhan Nhan, để lần tới nhé. Về sau chú cho em sờ đủ luôn."

Lan Tử Nhan không có kinh nghiệm gì, làm đến mức tay tê rần, chỉ vì sĩ diện nên mới miễn cưỡng, nghe anh nói vậy cũng thuận thế dừng lại.

"Vậy chú định tự giải quyết hả?"

Nom Ngụy Viễn Đông rất bối rối, cuối cùng nói: "Thôi, chú nhịn một chút là được. Để dành."

Để dành làm gì thì Ngụy Viễn Đông không nói, nhưng Lan Tử Nhan hiểu ngay.

Tuy cậu cũng rất muốn làm chuyện ấy, nhưng dẫu sao mới là ngày đầu bên nhau, tóm lại không thích hợp.

Thế thì cậu cũng nhịn thôi.