Chương 1: Gặp Nạn Trên Đường
Một đứa trẻ bước chân ra khỏi cửa, trên lưng mang theo balo, mặc một bộ quần áo xám bình thường, gương mặt hơi gầy, hốc mắt hiện lên chút quầng thâm nhạt, đột nhiên lại hướng vào trong nhà vui vẻ nói: “Chào ông bà, đợi đến cuối năm cháu lại về nhé! Hai người nhớ giữ sức khỏe đấy!”
Đứa trẻ nói xong thì đã nghe thấy trước cổng có tiếng còi xe réo lên thúc giục, sau đó cậu nhanh chân chạy đến, bắt đầu chuyến hành trình học tập của mình.
“Đứa nhóc này, mới có mười tuổi mà làm cứ như ông tướng con vậy đấy!” Bên trong nhà, một ông lão cùng với bà lão già nua, lom khom đứng dậy trông ngóng đứa cháu trai đang rời xa trong tầm mắt, miệng hiện lên nụ cười hiền hậu.
Đứa trẻ bước lên xe bus, lúc này trên xe cũng đã chật kín người, tất cả đều là những đứa trẻ tầm tuổi của cậu ta, đều mang theo đồ đạc giống như chuẩn bị di dời đi đâu.
Cậu ta chọn lấy một vị trí ở hàng ghế giữa xe mà ngồi xuống, bên cạnh là một cậu nhóc khá mập mạp đang chỉ chăm chú ăn chiếc bánh cầm trên tay. Nhìn thấy cậu ta ngồi xuống bên cạnh, cậu béo liền hỏi: “Ồ, chào cậu, tôi tên Vương Minh, sau này chúng ta còn có thể là bạn nữa đấy! Vậy còn tên cậu thì sao?”
“Tôi tên là Nhật Hoàng! Sau này hãy thân thiện với nhau một chút nhé!” Đứa trẻ vui vẻ đáp lại, nụ cười kết hợp với gương mặt của cậu ta khiến cho Vương Minh cảm giác hơi rùng mình, nụ cười quá mức lạnh lẽo.
Chuyến xe bus đang đi ra khỏi mảnh đất quen thuộc khiến cho tất cả những đứa trẻ ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt mang đầy sự bỡ ngỡ và lo lắng. Bọn chúng sắp tới sẽ phải gia nhập vào một ngôi trường, mà nơi đó có thể là cánh cửa để chúng tiếp cận với tương lai tươi sáng hoặc cũng có thể là một tấm vé gửi chúng xuống tầng lớp thấp nhất của xã hội.
“Chuyến đường từ thị trấn của chúng ta tới học viện Kỵ Sĩ phải đi qua vành đai trung gian, rất có thể sẽ bị Dị thú tập kích bất ngờ, cậu nên cẩn thận một chút đấy!” Đột nhiên, Vương Minh quay sang nói với Nhật Hoàng, vẻ mặt lại không hề lo lắng chút nào.
Nhật Hoàng gật đầu, tỏ vẻ cũng đã biết rõ chuyện đó nên cũng không quá lo lắng. Bởi vì chuyến trên chuyến xe này đang có ba người trưởng thành đi theo cùng, trong đó có một nữ và hai nam, bọn họ ăn mặc giống như lính đặc chủng, trước ngực có ký hiệu một thanh kiếm bạc gắn trên tấm khiên xanh lam, đó là biểu tượng của một kỵ sĩ.
“Ba người đó đều có cấp bậc kỵ sĩ khá cao, người phụ nữ kia còn là một kỵ sĩ cao cấp, chúng ta không nên quá mức lo lắng về chuyến đi này!” Nhật Hoàng bình tĩnh đánh giá, sau đó nói ra với Vương Minh bên cạnh.
Lúc này, người phụ nữ dường như cũng cảm thấy được sự lo lắng của đám trẻ, liền bước ra phía trước nói chuyện: “Các em hãy yên tâm! Chúng ta ở đây đều là trung cấp kỵ sĩ trở lên, nhất định sẽ bảo vệ các em an toàn đi tới học viện, tất cả cần làm bây giờ chính là bình tĩnh, nâng cao tinh thần cho đến khi gia nhập học viện!”
Nghe được lời nói của cô ta, những đứa trẻ nhanh chóng thở phào một hơi an tâm, sau một lúc bắt đầu có những đứa trẻ vì mệt quá mà ngủ th·iếp đi. Không khí trên xe lập tức trở nên im lặng hết mức có thể, đến tiếng động cơ xe chạy cũng được giảm xuống mức thấp nhất, chiếc xe đang băng qua một con đường mòn bên trong cánh rừng rậm rạp.
Hai bên đường là những hàng cây cao lớn, tuổi đời không biết đã bao nhiêu năm. Thỉnh thoảng, khi nhìn ra cửa sổ có thể trông thấy được một vài sinh vật có hình dạng kỳ lạ, chúng chỉ dám đứng ở hai bên đường mà quan sát chiếc xe chạy qua, không có bất cứ con nào dám lại quá gần cả.
“Đó là những Dị thú cấp thấp! Tuy đối với những kỵ sĩ thì không có đe dọa nào nhưng với chúng ta, những đứa trẻ bình thường còn chưa thức tỉnh Dị thì chưa thể làm gì được chúng cả.” Nhật Hoàng nhìn ra bên ngoài, lúc này chỉ có cậu ta cùng Vương Minh là còn tỉnh táo để nói chuyện với nhau.
Vương Minh thì luôn miệng đưa đồ ăn vào miệng, có lẽ đó cũng chính là lý do dẫn đến cơ thể mập mạp của cậu ta. Đồng thời Vương Minh tỏ ra ngạc nhiên nhìn Nhật Hoàng, hỏi: “Cậu có mong muốn trở thành một kỵ sĩ tài ba đúng không? Biết nhiều về những thứ đó như vậy cơ mà!”
Nhưng Nhật Hoàng lại hiển nhiên lắc đầu, trả lời: “Tôi không quan tâm đến việc đó, vì gia đình nghèo nên muốn kiếm tiền thôi mà. Cho dù chỉ là một binh lính bình thường cũng được nữa, có tiền là được!”
Vương Minh lập tức bĩu môi, cho rằng lời nói của Nhật Hoàng chỉ là nói dối, làm gì có ai gia nhập học viện kỵ sĩ lại chỉ vì tiền cơ chứ, ít nhất cũng giống như bản thân Vương Minh, muốn trở thành một kỵ sĩ danh giá, đem đến cuộc sống tốt nhất.
“Gia đình tôi từng có cụ nội là một kỵ sĩ cao cấp đấy! Nghe bố kẻ lại thì lúc đó ông được rất nhiều người trong thị trấn tung hô vì g·iết được Dị thú bảo vệ bọn họ. Sau này tôi cũng sẽ nhất định có một cuộc sống vinh hoa như thế!” Vương Minh đầy quyết tâm nói ra, nhưng chốc lát lại đưa thêm miếng bánh vào miệng.
Cứ với kiểu ăn như thế thì cậu ta sẽ trở thành một con heo nhanh hơn trở thành một kỵ sĩ chứ chẳng đùa. Nhật Hoàng thầm nghĩ vậy nhưng cũng chỉ lắc đầu cho qua, đúng thật là cậu không chỉ muốn có tiền mà còn muốn có sức mạnh nữa, nhưng sức mạnh muốn có đủ thì còn khó hơn là có tiền, nên mới chọn không nói ra làm gì cho mệt.
“Ồ, hình như sắp có biến thì phải! Cậu dừng ăn lại đi!” Nhật Hoàng đột nhiên nói ra, ánh mắt đã chú ý thấy vẻ mặt thay đổi của ba kỵ sĩ kia.
Người phụ nữ quay sang nhìn hai người đàn ông còn lại, ánh mắt ra hiệu cho nhau sau đó cả ba khẽ gật đầu. Chiếc xe lập tức dừng lại, cả ba cùng bước ra bên ngoài, trước đó một người đàn ông còn nhắc nhở đám trẻ vừa giật mình tỉnh dậy: “Tất cả hãy chú ý cảnh giác một chút, chớ có lo lắng quá mức! Chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa cả thôi nên hãy chờ đợi một chút đi!”
Nói xong, ba người mang theo sắc mặt nghiêm túc bước ra bên ngoài xe, ngước mặt nhìn lên bầu trời, tại đó xuất hiện hai cái bóng chim to lớn đang bay lượn vòng quanh.
“Hai con cao cấp Ưng Xám, tốt nhất không nên vọng động, chờ xem chúng định làm gì trước đã!” Người phụ nữ có cấp bậc cao nhất ở đây, ra hiệu cho hai người còn lại bĩnh tĩnh quan sát.
Đúng lúc này, phía trên đỉnh đầu bọn họ, một con Ưng Xám lao xuống với tốc độ chóng mặt, móng vuốt to lớn sắc lẹm nhằm vào chiếc xe kia. Thấy như vậy, người phụ nữ lập tức hô lên: “Bắt đầu t·ấn c·ông! Toàn lực đánh lui con Ưng Xám đó!”
Sau lưng cô ta mọc ra đôi cánh chim trắng xóa, đứng từ xa trông giống như thiên thần. Cô ta rút ra từ trong người một cây gậy kim loại đặc biệt có màu đen nhánh, lao tới đồng thời vung gậy ngăn chặn lại móng vuốt chim ưng.
Hai người còn lại, một người rút ra khẩu súng trường ngắm bắn, viên đạn tức thời được bắn ra, lóe lên thành một vệt sáng xanh dương, nháy mắt xuyên qua cánh trái của Ưng Xám.
Người còn lại thì hai mắt sáng lên màu vàng nhạt, hai tay anh ta hướng lên trên cao, sinh ra một loại năng lượng vàng nhạt hóa thành những chiếc roi vọt tới, quấn chặt lấy đôi chân của Ưng Xám.
Ưng Xám rít lên một tiếng dài, khiến cho cả ba cảm giác đầu óc gần như nổ tung, âm thanh nó phát ra đạt gần đến mức siêu thanh. Sau đó đôi cánh vỗ thật mạnh, sinh ra một luồng gió xoáy xuống phía dưới, khiến cho người phụ nữ bị thổi bay ra xa.
Nhưng cô ta cũng sử dụng đôi cánh của chính mình, lại tiếp tục bay vòng lên phía trên đỉnh đầu Ứng Xám, từ đó giáng xuống một đòn vào ngay hốc mắt của nó. Cây gậy kim loại cứng cáp trực tiếp chọc xuyên qua con mắt phải của Ưng Xám, máu tươi bắn ra tung tóe kèm theo tiếng kêu của nó.
Một con khác đang lượn lờ phía trên lúc này mới bắt đầu lao xuống hỗ trợ vì nó cảm thấy được mối đe dọa từ ba người kỵ sĩ kia. Chiếc mỏ của Ưng Xám thứ hai đặc biệt dài và nhọn hơn, cơ thể nó thu lại và lao nhanh xuống mặt đất giống như mũi tên, quanh người sinh ra một luồng gió khiến cho không có bất cứ thứ gì có thể tiếp cận được.
Mục tiêu của Ưng Xám thứ hai chính là người dùng súng trường đang đứng yên tại một chỗ kia. Thấy như vậy, người đàn ông vội vã muốn di chuyển, thế nhưng khi Ưng Xám thứ hai lao đến gần với tốc độ kinh khủng, luồng áp lực từ trên cao khiến cơ thể ông ta trở nên nặng nề hơn gấp mấy lần.
“Không ổn! Mau giúp anh ta!” Người phụ nữ vỗ đôi cánh trắng của mình, lao đến phía Ưng Xám thứ hai với tốc độ cực nhanh, mặc cho Ưng Xám thứ nhất đang kêu gào định đuổi theo.
Nhưng người đàn ông còn lại đã nhanh tay cầm chân nó lại bằng những sợi roi năng lượng vàng nhạt, chúng dần dần quấn lên cả người Ưng Xám, hạn chế mọi cử động của nó.
Ứng Xám thứ hai đã gần chạm đến người dùng súng trường kia, chiếc mỏ dài của nó giống như t·ên l·ửa, đôi cánh của nó đột ngột mở ra, khiến cơ thể chững lại giữa không trung. Chiếc mỏ lập tức đâm xuyên qua lồng ngực người đó, giống như một chiếc móc câu kéo cơ thể đó bay ngược lên trên cao.
“Khốn nạn! Mau thả anh ta ra!” Người phụ nữ tức giận cùng sợ hãi, cây gậy đột ngột biến đổi, hai đầu hiện ra hai lưỡi giáo sắc nhọn đâm về phía Ưng Xám thứ hai đang cắp theo cơ thể người đàn ông kia.
Đúng lúc đó, Ưng Xám thứ nhất quẫy mình thật mạnh, mang theo người đàn ông kia hất văng lên trên cao, những sợi dây năng lượng bắt đầu yếu đi và bị nó kéo đứt. Ứng Xám lao về phía người phụ nữ như muốn trả mối thù đã lấy đi con mắt của nó.
“Đáng c·hết! Bọn chúng quá mạnh! Không còn cách nào khác nữa!” Người phụ nữ trông thấy nguy hiểm đang tới gần, Ưng Xám mang theo cơn thịnh nộ có thể vung ra sức mạnh cực lớn, chắc chắn chỉ với cô ta và người đàn ông còn lại kia không thể nào đối phó nổi.
“Mau bỏ chạy đi! Chúng ta không phải đối thủ của chúng!” Người phụ nữ ngoảnh mặt nhìn đồng đội, lúc này đã quyết định buông tha cho t·hi t·hể của người kia.
“Nhưng còn những đứa trẻ thì sao? Chúng nhất định sẽ đuổi theo t·ấn c·ông!” Người đàn ông đứng phía dưới thốt lên, có chút không nỡ mà nhìn về phía chiếc xe bên cạnh.
“Sau chuyện này, tội lỗi đều tình cả lên hai con Ưng Xám kia, chúng ta không có lỗi gì cả! Muốn sống thì mau đi cùng tôi!” Người phụ nữ làm ra vẻ mặt lạnh băng mà nói.
Đột nhiên, Ưng Xám bị chọc một mắt lao tới nơi, móng vuốt chộp về phía cô ta, muốn xé nát thân thể nhỏ bé cùng đôi cánh trắng tinh đó. Nhưng tốc độ của cô ta đột nhiên tăng mạnh, đôi cánh sau lưng phun ra ngọn gió khiến tốc độ nâng lên một mức độ cao hơn.
Mũi giáo trên tay cô ta lập tức phi về phía Ưng Xám đó, sức lực cùng tốc độ cực nhanh khiến nó không phản ứng kịp. Trên mặt người phụ nữ chợt hiện lên nụ cười lạnh, mũi giáo trực tiếp đâm trúng và cắm trên lưng Ưng Xám. Tuy không cắm quá sâu bởi một phần đã bị ngăn chặn lại bằng những chiếc lông chim cứng cáp, nhưng v·ết t·hương cũng khiến cho Ưng Xám yếu đi rất nhiều.
“Còn không mau chạy đi? Cậu muốn chúng ta c·hết ở đây hay sao? Còn gia đình với người thân của cậu thì sao? Tính bỏ mặc bọn họ một mình à?” Người phụ nữ nhìn đồng đội đắn đo đứng bên dưới, trong đầu đã có ý định bỏ lại anh ta nhưng lại không dám.
“Được, vậy mau kéo theo tôi đi nữa!” Người đàn ông nhìn hai con Ưng Xám đang dần dần trở nên điên loạn, trong lòng nhanh chóng sợ hãi mà hô lên.
Thấy vậy, người phụ nữ cấp tốc đáp xuống, để cho sợi dây năng lượng của đối phương quấn chặt lấy bụng mình, sau đó kéo theo anh ta bay lên trên cao.
Ưng Xám không bỏ cuộc mà đuổi theo hai người đó, tốc độ của hai con Ưng Xám ở trên bầu trời rộng lớn là rất nhanh, khiến cho người phụ nữ kia vô cùng chật vật khi phải mang theo một gánh nặng khác nữa.
Nhưng người đàn ông kia cũng không đến mức quá vô cùng, anh ta tạo ra những tấm lưới giữa không trung nhằm ngăn cản đường bay của những con Ưng Xám, khiến tốc độ của chúng chậm lại chút ít.
Mà lúc này, ở phía dưới nơi chiếc xe dừng lại, đám người Nhật Hoàng cùng với Vương Minh đã không thể nào bình tĩnh được nữa. Ba người kỵ sĩ mà bọn họ tin tưởng cứ thế mà bỏ đi không nói lời nào, khiến cho những đứa trẻ ở đây bắt đầu hỗn loạn.
“Vương Minh, chúng ta không thể ở lại đây được nữa! Bọn họ đã bỏ rơi chúng ta rồi!” Nhật Hoàng quay sang nói, sắc mặt cực kỳ khó chịu khi nhắc đến ba người kia.
Ngay cả Vương Minh hay những đứa trẻ khác cũng cảm thấy như vậy. Ở đây không ít đứa trẻ hiểu chuyện, bọn chúng hiểu rằng bản thân đã bị bỏ rơi vào lúc này.
“Nhưng nếu chạy ra bên ngoài bây giờ thì cực kỳ nguy hiểm. Cho dù những Dị thú cấp thấp kia chúng ta cũng không thể làm gì được cả!” Đúng lúc này, bên cạnh Nhật Hoàng cùng Vương Minh xuất hiện một đứa trẻ khác. Cậu ta có mái tóc dài, gương mặt trắng bệch giống như có bệnh trong người nhưng ngược lại đôi mắt rất sáng.
“Tôi tên là Hậu Khánh, chắc hẳn các cậu cũng đang nghĩ cách thoát khỏi đây. Chúng ta cùng đi được chứ?” Hậu Khánh mở miệng giới thiệu.
Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng ánh mắt Nhật Hoàng hướng về vị trí tay lái đang bị bỏ trống kia, đột nhiên đứng dậy hô lên: “Ở đây đã từng có ai nhìn thấy cách người ta lái xe hay chưa? Tôi nghĩ chúng ta nên dùng chiếc xe này để chạy ra khỏi khu rừng!”
Những đứa trẻ trong xe thấy lời Nhật Hoàng nói vậy, chúng bất giác trở nên im lặng, không một ai đủ tự tin để nói thêm gì. Thấy vậy, Nhật Hoàng đứng im suy nghĩ một lúc, sau đó liều lĩnh đi tới buồng lái, ngồi vào vị trí đó và bắt đầu tìm tòi.
Về cách lái xe thì cậu ta mới chỉ nhìn qua thao tác của tài xế trên đường đi được chút ít, kết hợp với một vài điều được xem thông qua các loại hình ảnh truyền thông, Nhật Hoàng bắt đầu thử kéo cần gạt.
Vì ban đầu chiếc xe vốn chưa có tắt máy cho nên sau khi kéo cần, Nhật Hoàng đạp mạnh chân ga đã khiến cho chiếc xe lăn bánh, có điều tốc độ tăng nhanh đột ngột khiến cả đám được một trận ngã ngửa.
Chiếc xe chạy đi với tốc độ không kiểm soát, hai tay Nhật Hoàng điều chỉnh vô lăng theo bản năng, cố gắng giữ cho nó đi thẳng nhưng lại không được như ý, chiếc xe đâm xiên đâm vẹo, đến cuối cùng đâm thẳng vào gốc gây cạnh đường và dừng lại.
“Không được rồi! Ở đây không ai biết lái xe cả, chúng ta chỉ có nước xuống chạy bộ mà thôi!” Nhật Hoàng quay lại phía sau nói với tất cả mọi người.
Đúng lúc đó, Hậu Khánh từ dưới gầm những chiếc ghế ngồi tìm được một vài thứ v·ũ k·hí chuyên dụng. Cậu ta cầm trên tay khẩu sứng lục, giơ lên thử kéo cò sau đó hướng ra bên ngoài cửa sổ mà bắn một phát.
Tiếng súng nổ vang lên, viên đạn bay xuyên qua cửa kính ra bên ngoài, khiến cả đám lại được một hồi giật bắn người. Hậu Khánh nhanh chóng nói: “Bên dưới các ghế ngồi có v·ũ k·hí, tất cả mọi người mau cấm lấy nó! Chúng ta sẽ đi bộ ra khỏi nơi này!”
Nhật Hoàng cùng Vương Minh lúc này cũng đã nhanh chóng cúi xuống gầm ghế tìm kiếm, quả thực ở đó có giấu v·ũ k·hí, có lẽ là để dành cho những trường hợp khẩn cấp giống như thế này đây.
Vương Minh loay hoay cầm được lên một khẩu súng dài cùng với hai quả mìn đeo trên cổ. còn Nhật Hoàng thì cầm hai khẩu súng lục, cộng thêm một con dao găm giắt bên hông.
Nhật Hoàng bước xuống xe đầu tiên, sau đó vòng ra phía sau kiểm tra trong gầm để đồ phía dưới, lại phát hiện một đống trang phục giống như lính đặc vụ. Trang phục có màu đen kèm theo một chiếc mũ, nước uống, thực phẩm và mặt nạ chống khí độc.
Bởi vì nguyên nhân kích cỡ nên những đứa trẻ không mặc vừa, có điều Nhật Hoàng cùng hai người bạn nhanh chóng gỡ ra những chiếc mũ cùng mặt nạ phát cho tất cả để đeo lên. Sau đó mang theo số lượng nước uống và thực phẩm vừa đủ, bắt đầu lên đường.
“Theo như con đường này thì có lẽ chúng ta cứ đi thẳng là sẽ ra được nơi đây! Tất cả cùng nhau đi nào, chớ gây ra động tĩnh quá lớn!” Hậu Khánh là người lên tiếng, sau đó hướng mắt lên nhìn Nhật Hoàng, ý bảo cậu ta hãy đi trước dẫn đường.
Nhật Hoàng lườm Hậu Khánh nhưng cũng đành phải cất bước mà đi, theo sau cậu có Vương Minh cũng đang cực kỳ cẩn thận quan sát tứ phía. Hậu Khánh theo sau và đi bên cạnh Vương Minh, sau nữa có vài đứa trẻ cũng tự chủ động đi theo, gương mặt không quá mất bình tĩnh so với đám còn lại.