Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Hạn Dị Biến

Chương 2: Khói Độc




Chương 2: Khói Độc

Trời bắt đầu tối đi, ánh mặt trời chỉ còn le lói vài tia đỏ rực xen qua những kẽ lá, những đứa trẻ hành quân bước đi trong sợ hãi ngày càng nhiều thêm. Thậm chí có những đứa ngay từ đầu vì quá sợ, dẫn đến ngay cả việc bước đi cũng không dám. Những đứa như vậy lúc này đã không thấy đâu nữa, bởi vì chúng đã bị bỏ lại và không biết tình trạng ra sao.

Nhật Hoàng dừng bước tại một gốc cây lớn nhất, thở phào một hơi sau đó ngồi bệt xuống nghỉ ngơi. Những người còn lại thấy vậy cũng dừng chân, một phần là vì trời đã tối, không có ai đủ can đảm để bước đi tiếp được nữa.

Vương Minh vác theo khẩu súng trường nên rất nặng, khiến cậu ta bị bỏ lại mãi phía sau cùng, mất một lúc mới đến tụ họp được với Nhật Hoàng và Vương Minh, cả ba cùng nhau lấy nước và đồ ăn ra.

Trời tối hắn đi, bầu không khí xung quanh im lặng đến đáng sợ, thỉnh thoảng sẽ lại vang lên tiếng cành cây rơi xuống, hoặc tiếng gió thổi lá bay xào xạc. Cũng có những lúc vang lên tiếng động giống như sinh vật nào đó đang di chuyển ở gần bọn họ, nhưng do trời tối nên cũng không rõ ràng là thứ gì.

“Con đường này được tạo nên bởi những kỵ sĩ nhằm phục vụ cho mục đích di chuyển nên sẽ ít có Dị thú tiếp cận hơn. Nhưng trời tối nên chúng ta cũng không thể chắc chắn được điều gì, giá như bây giờ có ai đó thức tỉnh sớm thì tốt!” Hậu Khánh đột nhiên mở miệng nói ra.

Vương Minh đang ăn lương khô, mép còn dính chút vụn bánh nhưng cũng liền nói: “Thức tỉnh sớm thì giúp ích được gì à? Với một người mới thức tỉnh thì Dị năng sẽ chẳng mạnh được đến đâu cả, trừ khi trước đó cũng được rèn luyện qua thì còn đỡ!”

Nhật Hoàng gật đầu đồng ý, thứ mà bọn họ cần chính xác lúc này là cứu viện tới chứ không phải tự thân cứu lấy mình, điều đó có khả năng rất thấp sẽ thành công.

Ánh mắt Nhật Hoàng chợt nhìn ra xung quanh, cậu ta thấy được một vài đứa trẻ cũng cực kỳ bình tĩnh lúc này, biểu hiện hơn hẳn so với những đứa trẻ khác cùng lứa.

Bỗng nhiên, một đứa con gái hét lên, khiến cho cả đám giật nảy mình mà quay ra xem xét. Đứa con gái sợ hãi, tay chân run lẩy bẩy vẫn đang cố chỉ về một phía, nơi đó xuất hiện một con mắt màu đỏ đậm, nhìn trông rất kỳ dị.

“Đó có thể là Dị Thú cấp thấp nào đó! Mọi người mau tập hợp lại!” Một người gần đó bỗng đứng dậy và hô lên, cùng với những người bạn mới làm quen được bắt đầu cầm v·ũ k·hí cẩn thận quan sát.

Những đứa trẻ ở đây đã bắt đầu phân chia bè phái cho riêng mình, bọn chúng không lựa chọn tin tưởng vào một người duy nhất mà tìm đến những người quen biết ngay từ đầu. Cũng giống như ba người Nhật Hoàng, Hậu Khánh và Vương Minh cũng đều như vậy cả.

Trong đó hội nhóm của đứa trẻ vừa mới hô lên là đông nhất, có khoảng chừng mười sáu người với v·ũ k·hí đều là súng ngắn trên tay. Cũng có đứa loay hoay không biết sử dụng thế nào nhưng vẫn cố cầm chặt lấy cho bớt đi sợ hãi.

Một nhóm khác đứng cách khá xa khỏi đám đông, do một đứa trẻ dáng người cao lớn nhất dẫn đầu. Cậu ta mang theo súng trường, ánh mắt sắc bén nhìn quanh, cùng với bên cạnh là tám người khác cũng đều cảnh giác.

Một nhóm cuối cùng khoảng chừng mười hai người, trong đó lại do một nữ đứng tiên phong. Cô gái với mái tóc xanh lam nhạt vô cùng đặc biệt, tay cầm một khẩu súng ngắn, cùng với con dao dài đeo sau lưng trông như một thanh kiếm.



Chỉ có nhóm của Nhật Hoàng vỏn vẹn có ba người, mà ba người này dường như cũng không quan tâm lắm đến số lượng, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía bóng tối phía trước mặt kia, súng cầm trên tay sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.

Đôi mắt dần dần tiếp cận bọn họ, vang lên âm thanh giống như tiếng cười khúc khích của đứa trẻ con, tạo ra cảm giác càng thêm rùng rợn. Nhật Hoàng cùng hai người còn lại đứng sát lại gần nhau, vẫn chưa liều lĩnh t·ấn c·ông.

Thế nhưng hội gồm mười sáu người kia thì lại khác, cậu trai dẫn đầu tỏ vẻ mạnh mẽ, mắt trừng lớn sau đó chĩa súng về phía đối phương mà bắn. Tiếng súng nổ vang, viên đạn nhanh chóng xuyên qua đôi mắt đỏ kia, khiến cho biến mất trong giây lát.

“Thấy chưa, không cần sợ bọn chúng! Chúng ta có thể thoát ra khỏi đây!” Cậu ta vừa mới tiêu diệt được một kẻ địch, tâm trạng nhanh chóng biển chuyển sang hưng phấn hơn.

“Khoan đã! Bọn chúng còn nhiều hơn nữa!” Bỗng, một người trong nhóm đó vội hô lên thất thanh, sợ hãi nhìn xung quanh bắt đầu xuất hiện rất nhiều những cặp mắt đỏ khác, số lượng chi chít không đếm xuể là bao nhiêu.

Tiếng cười khúc khích lại càng vang lên nhiều hơn, man rợ hơn khiến đám trẻ sợ hãi run rẩy. Kèm theo đó, dưới chân bọn họ, ở xung quanh bắt đầu tràn đến làn khói mờ ảo với đủ loại màu sắc khác nhau.

“Cẩn thận khói có độc! Tất cả đeo lên mặt nạ đi!” Hậu Khánh là người đầu tiên hô lên để ra hiệu cho những người khác, sau đó cũng tự mình đeo lên mặt nạ chống độc.

Những đứa trẻ khác cũng có người nhanh ý đeo lên ngay từ đầu, nhưng cũng có đứa chậm mất một chút, bị làn khói kia xông đến mũi, lập tức trợn trừng hai mắt, sau đó sùi bọt mép mà lăn ra c·hết.

Nhìn thấy những người bị trúng độc đang quằn quại dưới đất, ánh mắt những đứa trẻ còn sống nhanh chóng tối sầm lại, bọn chúng không muốn phải chịu đựng cảm giác tượng tự như thế chút nào.

“Đám khói độc này rốt cuộc là thế nào? Phải mau chóng tìm cách thoát khỏi nó mới được!” Nhật Hoàng lên tiếng, sau đó đột nhiên bắn súng về một phía, một đôi mắt đỏ có ý định tiếp cận cậu ta bị triệt hạ.

Những sinh vật này cũng bắt đầu t·ấn c·ông người khác, chúng mượn nhờ vào đám khói che mắt để tiếp cận. Ngay tức khắc, một trong nhóm đông người nhất tiếp tục ngã xuống, cậu ta bị một thứ gì đó hút khô, khiến cho gương mặt trở nên hốc hác.

“Cẩn thận! Cùng nhau tạo thành vòng tròn, sau đó thoát ra khỏi đám khói này trước đã!” Đứa trẻ dẫn đầu đám đông nhất vội hô vang.

Xung quanh cậu ta bắt đầu xếp thành vòng tròn v·ũ k·hí chĩa ra mọi hướng, có thể phát hiện kẻ địch t·ấn c·ông bất cứ lúc nào. Tiếng súng liên tục vang lên, bọn trẻ không ngần ngại nã đạn tới những cặp mắt đỏ sọng đó, nhưng chúng lại không nghĩ tới chuyện hết đạn.

Chỉ trong chốc lát, một số đứa trẻ do quá hoảng sợ, phát hiện ra mình không còn đạn nữa, bắt đầu quay sang cầu cứu những người bên cạnh. Mà dường như những sinh vật kia cũng cảm thấy được điều đó, chúng bắt đầu dồn dập về một điểm để t·ấn c·ông.



“Không xong rồi! Những ai còn đạn hãy mau bao bọc bên ngoài, những người hết đạn thì đi vào bên trong vòng tròn!” Đứa dẫn đầu lại ra hiệu, tuy ban đầu còn có chút hấp tấp thế nhưng đám trẻ cũng đã nhanh chóng làm theo chỉ thị, vòng tròn thu nhỏ lại với những người không còn khả năng t·ấn c·ông đứng ở bên trong.

“Bắt đầu di chuyển! Chúng ta sẽ ra khỏi nơi này nhanh nhất có thể!”

Đám trẻ chậm rãi vừa t·ấn c·ông những cặp mắt lại vừa bước đi ra khỏi màn khói độc. Nhưng khi chúng chạm đến ranh giới, bỗng nhiên một đứa trẻ hét toáng lên.

Những người còn lại quay ra nhìn trong kh·iếp sợ, từ bàn chân của đứa trẻ vừa mới hét lên đó, bắt đầu mọc lên những cây nấm con chi chít bám dính vào cơ thể của cậu ta, hút cạn đi mọi thứ và khiến cậu ta trở thành một cái xác khô.

Sau khi cậu ta không còn gì nữa, các cây nấm con đột nhiên bùng nổ, sinh ra rất nhiều khói độc lan tràn đến xung quanh.

Một bên khác, đám trẻ do người cao to nhất dẫn đầu cũng đang cực kỳ vất vả. Bọn họ đã có ba n·gười c·hết đi, còn lại v·ũ k·hí thì đều được những thành viên còn lại nhặt lấy.

Những cây nấm lộ diện khỏi màn khói độc, với đôi mắt đỏ lừ kinh dị, chúng nhảy nhót loạn xạ và lao vào với ý định bám lên cơ thể đám trẻ. Có điều đứa dẫn đầu ở đây có khả năng phản xạ khá tốt, cậu ta không dùng súng mà ngược lại dùng hai con dao dài để t·ấn c·ông.

Những cây nấm nhảy tới bao nhiêu cũng đều bị cậu ta chém thành hai mảnh, nhưng lại khiến cho khói độc sinh ra ngày càng nhiều hơn.

Màn khói đã bao phủ hoàn toàn khu vực xung quanh, tạo thành một mê cung không lối thoát cho những đứa trẻ sợ hãi. Trong mê cung đó, Nhật Hoàng dẫn theo hai người còn lại xông ra theo một hướng cố định.

Vũ khí ba người bọn họ mang theo cũng chỉ có ba khẩu súng, hai con dao và hai quả lựu đạn mà thôi. Nhưng do số lượng ít, không hiểu sao đám nấm t·ấn c·ông bọn họ cũng có số lượng ít hơn hẳn.

Nhật Hoàng thấy đám nấm di chuyển có vẻ chậm chạp, không quá nhanh so với phản xạ của cậu ta. Vậy nên Nhật Hoàng lập tức cất súng đi, thay vào đó là rút ra con dao, một con dao khác thì đưa cho Hậu Khánh và nói: “Chúng di chuyển rất dễ đoán, mục tiêu của chúng chỉ là bám lên người chúng ta mà thôi. Vậy nên dùng dao có lẽ sẽ tiện dụng hơn dù hơi tốn sức một chút!”

“Dao này là v·ũ k·hí được chế tạo dành riêng cho g·iết Dị thú, chắc chắn sẽ hiệu quả thôi! Vương Minh, sử dụng một trái lựu đạn đi!” Hậu Khánh gật đầu, sau đó quay sang nói với Vương Minh.

“Tôi không biết cách dùng nó, làm sao bây giờ?” Vương Minh bối rối lấy xuống một trái lựu đạn, loay hoay không biết làm thế nào.

Nhìn xung quanh, thấy những con mắt đỏ càng lúc càng nhiều hơn, Nhật Hoàng đột nhiên giật lấy lựu đạn sau đó ném về phía trước. Đồng thời quay sang ra hiệu cho Vương Minh, nói: “Dùng súng ngắm bắn vào nó!”



Vương Minh rất nhanh hiểu ý, hai tay nắm chặt súng trường bắt đầu ngắm bắn. Chỉ trong chốc lát, không biết có phải do cậu ta có tài năng về khoản này hay không nhưng viên đạn đã được bắn ra và rất chuẩn xác.

Lựu đạn lập tức nổ tung thành nhiều mảnh, các mảnh vỡ bay tán loạn ra xung quanh, tiêu diệt đa số cây nấm đang chắn phía trước mặt bọn họ. Ngay sau đó, không chần chờ lâu, Nhật Hoàng tiên phong chạy lên phía trước, dùng dao vung tới chém c·hết từng cây nấm ở gần, mở ra một con đường thoát khốn.

Trong khi đó, đội được dẫn dắt bởi cô gái với mái tóc xanh lam nhạt cũng đang tìm được con đường thuận lợi thoát ra bên ngoài. Cô gái này không dùng súng, nhưng ngược lại kỹ thuật dùng dao hay nói chính xác hơn là kiếm của cô ta cực kỳ điêu luyện, giống như là được huấn luyện từ trước vậy.

Nhờ có kỹ thuật đó mà những đồng đội theo sau cô ta có vẻ dễ thở hơn nhiều. Bọn họ chỉ việc bám theo xung quanh, dùng súng t·ấn c·ông nhưng cây nấm ở xa để tránh cho việc chúng tiếp cận quá đông. Phần còn lại đều bị lưỡi kiếm của cô gái xử lý hết thảy.

“Liễu Vân Tiên à, cậu giỏi thật đấy! Cứ đà này thì sớm muộn chúng ta cũng sẽ thoát được ra khỏi đây thôi. Không biết những nhóm còn lại ra sao rồi nữa?” Một cô gái khác đi theo phía sau, tinh thần chiến đấu cũng rất kiên cường, ánh mắt hâm mộ nhìn cô gái tóc xanh mà nói.

“Tôi nhớ có một nhóm chỉ có ba người, có lẽ bọn họ sớm đ·ã c·hết hết rồi!” Một người khác đứng bên cạnh, vừa mới bắn nổ tung một cây nấm sau đó quay sang nói, vẻ mặt cũng cực kỳ căng thẳng.

“Ba người họ tuy ít vậy nhưng có lẽ không tầm thường đâu! Còn nhớ ngay từ ban đầu bọn họ đều là những người đi trước tiên phong đấy chứ!” Liễu Vân Tiên quay sang, tuy đang căng thẳng nhưng vẫn cố lạnh lùng nói một câu.

Đúng lúc này, tiếng cười khúc khích tiếp tục vang lên, khiến cho bọn họ cảm giác rùng mình. Một con mắt to hơn hẳn những con mắt khác mở ra trong màn khói độc, mặt đất bắt đầu rung lên như thể đang có một sinh vật to lớn lao đến phía họ.

“Cẩn thận! Những đám nấm này gọi là Nấm Quỷ, mà trong số bọn chúng chắc chắn sẽ có Nấm Quỷ Vương!” Liễu Vân Tiên cẩn thận nhắc nhở, bộ dạng giống như đã từng trải qua.

Lời vừa nói ra, trước mặt cô ta đã xuất hiện một cây nấm cao ba mét, thân ngang đến một mét hơn, nó có đôi mắt to cùng với gương mặt cực kỳ đáng sợ đang mỉm cười.

Khói độc từ cây nấm khổng lồ thoát ra bên ngoài, làn khói này chỉ có một màu tím thẫm nhưng khi nó chạm đến cơ thể của đám trẻ, lại khiến cho da họ cảm giác tê dại, giống như tiếp xúc với axit.

Liễu Vân Tiên nhanh chóng lùi lại phía sau, nhanh tay giật lấy một khẩu súng của người bên cạnh, nhắm thẳng vào khoang miệng nơi phát ra khói độc của cây nấm mà bắn.

Viên đạn chỉ vừa kịp tới gần khoang miệng thì khói độc bỗng dưng nhả ra nhiều hơn, tích tụ thành một loại dịch lỏng ngăn chặn viên đạn lại, sau đó khiến cho nó bị ăn mòn dần.

“Làm sao đây? Hay là cứ thế chạy qua nó?” Một người bên cạnh bắt đầu sợ hãi trước áp lực to lớn mà Nấm Quỷ Vương mang đến.

Nhưng chưa để đám trẻ có thời gian suy nghĩ quá nhiều, c·hất đ·ộc tích tụ thành dịch lỏng lập tức bắn ra ngoài. Lần này c·hất đ·ộc đã mạnh hơn gấp bội, chỉ cần một chút dính lên cơ thể thôi cũng khiến cho rất nhiều đứa trẻ phải hét toáng lên vì đau đớn.

Liễu Vân Tiên dựa vào tốc độ di chuyển nhạy bén của mình mà có thể tránh được đòn t·ấn c·ông đó. Thế nhưng khi nhìn đồng đội khác bị c·hất đ·ộc h·ành h·ạ, cô cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, hoàn toàn bất lực trước cảnh tượng này.