Chương 10: Đại Kỵ Sĩ Chiến Phong Vương
Đông Hùng nhìn xem bốn đứa trẻ, ánh mắt nghiêm nghị và không có vẻ gì là nhượng bộ, trước đó ông ta hỏi đám trẻ: “Bốn người các nhóc là người của Hội Cứu Thế thật sao? Nếu như bị bọn họ đe dọa, hãy cứ thoải mái mà nói cho ta biết điều đó! Đại Kỵ Sĩ như ta sẽ cứu các nhóc và đem về bồi dưỡng tại Học Viện!”
Nghe được lời Đông Hùng nói ra như vậy, sắc mặt Bá Phong có vẻ như không được tốt cho lắm. Lão nhìn chằm chằm Đông Hùng, thay vào bằng một lời tức giận: “Này Đông Hùng, bọn nó là người của Hội Cứu Thế, ông tính là gì? C·ướp người à?”
“Nhưng theo như tôi biết thì đám nhóc này đang trên đường để đi tới Học Viện Kỵ Sĩ, nhiệm vụ của tôi tới đây là để đem chúng đến đúng nơi an toàn!” Đông Hùng không hề sợ hãi, thực lực hai bên ngang nhau, hơn nữa là một người có tính cách mạnh mẽ, Đông Hùng chưa từng nghĩ sẽ sợ ai cả.
Bốn người Vương Minh không biết nói gì vào lúc này, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn hai người đàn ông đang tranh giành, bầu không khí có vài phần áp lực từ họ phát ra ngoài.
Một lúc sau, những Kỵ sĩ khác đi theo Đông Hùng cũng đã xuất hiện, và số lượng so với những Tướng của Bá Phong thì không chênh lệch đáng kể. Bọn họ đứng dàn thành hàng phía sau lưng Đông Hùng, xem ra khí thế còn nhỉnh hơn phe của Bá Phong một chút.
Mà đám người Tướng cũng dàn đội hình che chắn trước mặt bốn người Vương Minh, nhất quyết không để cho Hội Kỵ Sĩ nhúng tay vào dù chỉ một chút. Tiềm năng của bọn trẻ đã được kiểm chứng, sẽ không có bất cứ lý do nào đủ thuyết phục để Hội Cứu Thế buông ra bọn trẻ cả.
“Nghĩ như vậy, chắc hẳn là ông cần một trận chiến đúng không? Để xem danh tiếng Phong Vương đúng được bao nhiêu phần?” Đông Hùng trừng mắt một cái, khí thế toàn thân đột ngột tăng cao, dải lụa ánh sáng xuất hiện quấn lấy cánh ta phải của ông ta, sau đó tung ra một cú cực tốc.
“Haha, đứng trước Vương thì các người đều phải ngước lên mà nhìn thôi!” Bá Phong cười khỉnh, dưới chân liền xuất hiện ngọn gió lốc nâng cơ thể ông ta bay lên cao, đồng thời sinh ra luồng áp lực đánh vật lại cú đấm của Đông Hùng.
“Bảo vệ bọn trẻ, đừng để cho đám Kỵ Sĩ bắt được!” Bá Phong ra lệnh cho Tướng của mình, ngay sau đó bắt đầu tập trung vào trong trận chiến với Đại Kỵ Sĩ Đông Hùng.
Hai người đồng thời sử dụng năng lực của mình để bay lên trên cao, khả năng của Đông Hùng chính là dải lụa ánh sáng xanh kia, giống như một thứ v·ũ k·hí có thể tùy ý biến đổi và hỗ trợ ông ấy trong trận chiến.
Bá Phong không hề nương tay ngay từ ban đầu, luồng gió mạnh mẽ như cuồng phóng từ cánh tay trái của lão chém ra, giống như một lưỡi đao gió sắc bén lao về phía Đông Hùng.
Ngay lúc đó, dải lụa của Đông Hùng bay về phía trước, hình thành nên tấm khiên chắn kiên cố, bào mòn tất cả lực lượng từ cơn gió kia. Đồng thời, nó quấn lấy cơ thể Đông Hùng rồi kéo lao về phía Bá Phong, lại tiếp tục tung ra thêm một nắm đấm nữa.
Lần này dải lụa xoay tròn quanh cánh tay Đông Hùng tựa như mũi khoan có thể xuyên thấu tất cả. Hơn hết chính là nhờ vào hình dạng mũi khoan đó, khiến cho nắm đấm của Đông Hùng mãnh mẽ xuyên qua luồng gió thổi bạt của Bá Phong.
Nhưng Bá Phong cũng không chậm trễ, cơn gió luôn hiện hữu dưới hai lòng bàn chân ông ta, khiến cho ông ta giống như mang theo một bộ động cơ phản lực, di chuyển dễ dàng khi ở trên không trung, thoắt cái đã tránh né được cú đấm.
“Cho ngươi biết thế nào là sức mạnh thực thụ!” Bá Phong vô cùng bá khí nói ra.
Nắm đấm của ông ta tích tụ một cơn gió xoáy càn quét tất cả, hướng về gương mặt của Đông Hùng đang ở gần đó. Lần này Đông Hùng không thể ngăn cản kịp thời, chỉ có thể xoay nắm đấm của mình sang bên trái đỡ lấy đòn t·ấn c·ông từ đối phương.
Một tiếng ù ù vang lên bên tai, cơn gió bạt của Bá Phong có sức ép vô cùng lớn, lập tức thổi bay thân thể Đông Hùng ra phía xa xa, khiến ông ta lộn đi mấy vòng mới dừng lại.
“Chỉ có như vậy mà cũng xứng làm Đại Kỵ Sĩ sao?” Bá Phong lập tức cười lớn, cơn gió sau chân thúc đẩy ông ta lao v·út về phía Đông Hùng, tung ra những đòn đánh bão táp đầy uy lực và liên tục không dứt.
Đám người phía dưới nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một màn cuồng phong bão táp hội tụ thành lốc xoáy kinh người, đang dần dấn hút lấy mọi thứ cây cối xung quanh vào bên trong đó.
“Đó chính là sức mạnh của Vương? Thật kinh khủng!” Hoàng Khánh Long nhìn lên trời, ánh mắt lúc này tỏ ra tràn đầy nhiệt huyết, hai bàn tay nắm chặt lại biểu thị sự quyết tâm cùng khao khát có được sức mạnh như thế.
Bên cạnh đó, biểu hiện của những người còn lại cũng đều không khác là mấy. Những đứa trẻ trải qua nhiều nguy cơ sống còn trong rừng, tất nhiên đều sẽ vô thức sinh ra một loại tinh thần ý chí mong muốn mạnh lên trên tất cả.
“Mau giao trả lại đám trẻ! Chúng cần phải được giáo dục một cách đàng hoàng!” Một người bên phía Kỵ sĩ lên tiếng, hướng về phía đám người Tướng đối diện họ.
Nhưng một Tướng bước lên, khẽ hừ một cái khinh bỉ, chỉ nói một câu: “Đã là người của Hội Cứu Thế, chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ và dạy dỗ, không đến lượt Kỵ Sĩ nhúng tay vào!”
Nói xong, khí thế hai bên đã như nước với lửa, bốn người Vương Minh chỉ biết cẩn thận lùi về phía sau quan sát. Trận chiến này đã vượt khỏi tầm của bọn họ, thế nên kết quả dù có ra sao thì quyền quyết định vẫn chỉ phụ thuộc vào phe thắng, bọn họ sẽ không có bất cứ quyền lựa chọn nào khác nữa.
“Hay là nhân cơ hội này trốn đi? Tôi thấy đám người Kỵ sĩ không thực sự tốt như vậy, mà Hội Cứu Thế cũng không mang đến quá nhiều sự tin tưởng cho lắm!” Hậu Khánh bất chợt nói ra suy nghĩ. Ngay từ lúc ban đầu, cậu ta đã có ác ý với Hội Kỵ Sĩ, nhưng điều đó không biểu thị cho việc đứng về phía Hội Cứu Thế.
Nhóm người phía dưới cũng bắt đầu lao vào t·ấn c·ông nhau bằng những năng lực của họ, Sức tàn phá không thể so sánh với hai nhân vật phía trên cao kia nhưng cũng đủ khiến cho đám trẻ được một phen mở rộng tầm mắt.
Kỹ năng sử dụng năng lực của những người này đạt đến trình độ hoàn toàn khác xa, bọn họ vận dụng năng lực một cách vô cùng tự nhiên và những kỹ thuật kết hợp cùng với chúng là điều khiến cho đám trẻ cảm thấy háo hức nhất.
Cùng lúc đó, phía trên bầu trời, dường như Đông Hùng đang rơi vào thế yếu trước những đòn t·ấn c·ông như vũ bão của Bá Phong. Quả thực để mà nói, với năng lực của Bá Phong thì sẽ thuận tiện hơn nhiều khi chiến đầu trên không trung và đó cũng chính là mục đích của ông ta khi ngay từ đầu lựa chọn bay lên để tránh cú đấm của Đông Hùng, sau đó cũng kéo theo Đông Hùng lên cùng mình.
“Đông Hùng, còn gì để thể hiện nữa hay không? Hay muốn cuộc chiến này phải sinh ra đổ máu thì ông mới chịu?” Bá Phong mặc dù luôn tỏ ra cường ngạch bá đạo, thế nhưng suy cho cùng cũng là một người lãnh đạo, ông ta biết nên dừng lại ở đâu trong những cuộc chiến tùy thuộc vào tình hình xung quanh.
Nhưng có vẻ như Đông Hùng không nghĩ như vậy, thay vào đó lại nói: “Giao ra những đứa trẻ, nếu không chỉ có chiến đấu đến c·hết! Hơn nữa ông đừng quên, nếu như đám trẻ đó đi theo Hội Cứu Thế, tức là chúng đang là địch của Hội Kỵ Sĩ!”
Lời nói đầy ý nghĩa đe dọa được thốt lên khiến cho Bá Phong nhăn mày, ông ta rất hay tức giận nhưng đó chỉ là biểu hiện bình thường mà thôi. Nhưng cho đến lúc này sau khi nghe lời Đông Hùng nói vậy, Bá Phong cảm giác tức giận thực sự, hơn nữa là còn cực kỳ khinh bỉ đối phương.
“Nếu nói như thế thì chẳng phải khi đi theo Hội Kỵ Sĩ, chúng cũng chính là kẻ địch của Hội Cứu Thế hay sao? Hay là ngươi tự tin sẽ bảo vệ được chúng hơn cả ta?” Bá Phong quát lớn, theo đó là một trận cuồng phong tiếp tục lao về phía Đông Hùng.
Cuồng phong lần này mạnh mẽ hơn cả lúc trước, có lẽ là do sự tức giận của Bá Phong nhưng đó thực sự là một đòn đánh mạnh mẽ có thể đe dọa đến cả tính mạng của Đông Hùng.
Tấm lụa ánh sáng xanh biến hóa trở nên to lớn hơn, nó lao về phía đối diện và cố gắng ôm trọn lấy cơn gió ngang ngược kia. Cuối cùng tấm lụa giống như một cái bao tải đang cố nhét lấy một con thú hoang hung dữ đang quấy loạn vào bên trong vậy.
Nhưng có vẻ như sức mạnh trong lúc tức giận của Bá Phong đã chiến thắng, con thú dữ xé toạc lớp vỏ bao đang giam cầm nó, trực tiếp lao đầu về phía Đông Hùng.
“Cho dù không bảo vệ được chúng thì sao? Ít nhất như vậy cũng chứng tỏ chúng không có lòng dạ phản nghịch đối với Hội Kỵ Sĩ, người thân của chúng sẽ được đảm bảo an toàn, không giống như khi chúng đi theo các ngươi, trở thành những phần tử khủng bố!” Đông Hùng lúc này dường như cũng đã bung hết sức.
Dải lụa nhanh chóng hội tụ trở lại, sau đó nó quấn quanh toàn bộ cơ thể của Đông Hùng, dần dần khiến cho ông ta trở nên to lớn hơn, đúng nghĩa một gã khổng lồ lơ lửng trong không trung.
“C·hết tiệt! Lão già này định chơi đến cùng hay sao?” Bá Phong ngước mắt nhìn gã khổng lồ đối diện, bản thân cũng không chịu thua kém mà tạo ra một c·ơn l·ốc x·oáy khổng lồ bao phủ xung quanh.
Một giọng nói âm vang từ trong gã khổng lồ hiện ra, nhưng không phải đối với Bá Phong mà nói với bốn đứa trẻ phía dưới: “Các ngươi không chịu nghe theo luật của Hội Kỵ Sĩ thì sẽ phải bị trừng phạt theo luật của Hội Kỵ Sĩ. Ta hỏi lại lần nữa, các ngươi có phải là người của Hội Cứu Thế hay không?”
Bốn đứa trẻ đứng phía dưới, khi nhìn lên gã khổng lồ, tâm trạng cực kỳ rối bời, chúng không biết nên trả lời ra sao mà cũng chưa đủ can đảm để trả lời một câu hỏi như thế, bởi vì nó có thể quyết định sống còn của chúng.
“Đáng c·hết! Chỉ là sinh ra sớm hơn chúng ta mà thôi, có sức mạnh một chút thì sao chứ? Có sức mạnh là có thể ngang nhiên quyết định sống c·hết của người khác à?” Vương Minh cảm giác cực kỳ khó chịu, mà không chỉ riêng mình cậu, những người bên cạnh cũng đều cảm thấy tương tự khi nghe được lời nói đó vang lên.
Nhưng do không có đủ sức mạnh, thế nên bọn họ lại không thể làm gì khác ngoài im lặng.
“Ta sẽ coi sự im lặng là câu trả lời đồng ý của các người. Nếu đã như vậy thì c·hết đi!” Đông Hùng phảng phất như một vị thần, một bàn tay khổng lồ từ trên cao giáng xuống phía dưới, không gì có thể ngăn cản nổi được nó.
Những Tướng đứng dưới bắt đầu hoảng sợ, bọn họ nhanh chóng thối lui khỏi cuộc chiến với những Kỵ Sĩ và quay lại ra sức bảo vệ bốn đứa trẻ, bởi vì đó là lệnh của Vương nên họ không bao giờ cãi lời.
“Đông Hùng, còn chưa bước qua được xác của ta đây!” Giọng nói của Bá Phong bất chợt vang lên sau một hồi im lặng. Lúc này dưới chân ông ta đang hình thành một vòi rồng khổng lồ, hơn nữa vòi rồng còn đang di chuyển uốn lượn theo sự điều khiển của ông ta, trống giống như một con rồng thực sự đang trỗi dậy.