Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Hạn Dị Biến

Chương 9: Người Của Hội Cứu Thế




Chương 9: Người Của Hội Cứu Thế

Trong lúc còn đang phân vân thì đàn sói đã lập tức lao đến t·ấn c·ông bọn họ mà không hề do dự. Một con sói lao đến nhanh nhất và nhằm vào Liễu Vân Tiên, ý định t·ấn c·ông con mồi có cơ thể yếu ớt nhất.

“Cẩn thận!” Nhóm Vương Minh vừa kịp hô lên.

Liễu Vân Tiên ngược lại cực kỳ bình tĩnh, trên tay xuất hiện một thanh kiếm băng đen lạnh, nhát chém lao ra trong chớp mắt, khiến cho con mắt của chó sói trợn lên.

Một vệt máu dài cắt ngang qua đầu của nó, khiến cho cho sói lập tức ngã xuống b·ất t·ỉnh, nơi v·ết t·hương còn bốc lên hơi sương nhàn nhạt tạo cảm giác lạnh buốt.

Con đầu đàn thấy vậy liền trở nên dè chừng hơn, nó bước lên phía trước gần với nhóm người nhất. Đúng lúc đó tru lên một tiếng, xung quanh tất cả đàn sói đồng loạt nhảy vồ tới t·ấn c·ông bọn họ.

Hậu Khánh nhanh tay dùng đến năng lực của mình, dưới đất xuất hiện linh hồn của con sói vừa mới c·hết và lúc này đang trong trạng thái điên cuồng. Tiếng gầm gừ của nó cực kỳ đáng sợ nhằm về hướng đàn sói phía trước, sau đó lao đến cắn xé lẫn nhau.

Linh hồn sói không thể b·ị t·hương do các đòn t·ấn c·ông vật lý thông thường, nó dùng tốc độ linh hoạt của mình ngay lập tức g·iết c·hết hai con sói đối phương.

Cùng lúc đó, ba người còn lại cũng không chần chờ mà lao đến, kế hoạch chạy trốn được bác bỏ và thay bằng việc chiến đấu khốc liệt. Bọn họ cũng rèn luyện được kha khá kinh nghiệm chiến đấu sau một quãng thời gian trong rừng và lúc này là thời điểm bộc lộ ra hoàn toàn những điều đó.

Nhưng dường như số lượng chó sói vẫn không giảm đi đáng kể, cho đến khi nhóm người mệt lả đi thì vẫn đang còn mười một con sói đang vây quanh. Hơn nữa, con đầu đàn vẫn chỉ đứng một chỗ mà chưa ra tay, ánh mắt nó liếc nhìn những cái xác đồng bọn xung quanh, trong con mắt to tướng hiện lên đầy tơ máu vì tức giận.

“Hú…..!”

Tiếng tru một lần nữa vang lên, mười một con sói khỏe nhất tồn tại đến cuối cùng bộc lộ ra sự khát máu nguyên bản nhất của chúng. Bọn chúng tách ra làm hai hướng lao vào t·ấn c·ông nhóm người trước mặt.



“Mau chạy!” Hoàng Khánh Long cùng Vương Minh đứng cản trở phía trước, để cho hai người Hậu Khánh cùng Liễu Vân Tiên phía sau chạy trốn trước.

Đàn sói lao đến, Hoàng Khánh Long cầm trên tay chuôi dao dài vung về phía trước, tốc độ chém cực nhanh không thua gì Liễu Vân Tiên, khiến cho đàn sói vội vã ngừng lại.

Cùng lúc đó, Vương Minh cùng với cánh tay phải bọc vảy giáp tiến tới, hướng xuống mặt đất giáng một cú đấm mạnh nhất có thể. Mặt đất nứt toác ra hình thành bụi bặm mịt mù, che mờ tầm mắt của chó sói hướng vào bên trong.

Đàn sói chần chờ không dám lao vào bên trong làn khói đó, nhưng đến khi khói bụi tan đi thì bóng người cũng không thấy còn. Nhìn thấy như thế, con sói đầu đàn tức giận tru lên, sau đó tức tốc đuổi theo về phía trước, nó không thể bỏ qua con mồi này được.

“Hộc, hộc, không biết đã cắt đuôi được bọn chúng hay chưa?” Hậu Khánh cùng Liễu Vân Tiên chạy đầu tiên và dừng lại dưới một ngọn núi khác.

Sau đó họ quay đầu nhìn lại thì đã thấy hai người Hoàng Khánh Long cùng Vương Minh đuổi kịp, có vẻ những người có năng lực thiên về thể chất như họ cũng bắt đầu cảm thấy đuối sức.

“Đàn sói đó còn chưa bỏ cuộc đâu! Tìm một chỗ núp đi!” Hoàng Khánh Long dừng lại, chật vật nói ra.

Đúng lúc này, phía sau lưng bọn họ xuất hiện một người mặc áo choàng đen lạ mặt khiến cho Liễu Vân Tiên cùng Hậu Khánh sửng sốt. Hoàng Khánh Long giật mình quay ra sau, chuôi dao trên tay không tự chủ mà vung tới người đó, không hề có ý nhân nhượng.

“Ồ, mới có tí tuổi mà gớm quá nhỉ! Ha ha, đúng là rất thích hợp với chúng ta!” Người mặc áo choàng đen cười rộ lên, một tay đưa ra ngăn chặn lấy chuôi dao đó, mà hơn hết là lưỡi dao còn chẳng thể chạm tới bàn tay người đó được.

“Ông là ai?” Liễu Vân Tiên cùng hai người còn lại đồng thời biểu hiện năng lực, tay cô cầm thanh kiếm băng đen chĩa thẳng về phía ông ta mà hỏi.

“Ồ, rất có khí phách! Nếu được huấn luyện chỉn chu hơn thì sau này chắc chắn sẽ là Nữ Vương bá đạo đấy nhỉ?” Giọng nói của người đàn ông khiến người ta có một loại cảm giác như đang nói chuyện với một gã côn đồ, loại cảm giác có phần khó chịu.

Nhưng có vẻ như ông ta không hề chú ý đến biểu cảm trên nét mặt nghiêm túc của những đứa trẻ, thay vào đó khi quan sát thấy bộ dạng chúng đang cực kỳ thê thảm, chợt tỏ ra kinh ngạc hỏi: “Các nhóc bị bỏ quên trong này à? Đã thức tỉnh năng lực rồi nữa sao?”



Hiển nhiên ông ta chỉ hỏi vì kinh ngạc, chứ thực chất một người như ông ta có thể đoán ngay từ đầu rằng bốn đứa trẻ đã thức tỉnh năng lực và vừa mới trải qua những trận chiến khá cam go.

Vương Minh tiến lên phía trước hỏi: “Ông là ai? Nếu có thể cứu chúng tôi ra khỏi đây, chúng tôi sẽ tìm mọi cách báo đáp!”

Lời cậu nói cũng chính là những gì mà nhóm của cậu ta cần nhất vào lúc này. Và trên hết, người đàn ông trước mặt không hề đơn giản, nếu chưa nói là ông ta có thể rất mạnh, hơn cả kỵ sĩ cao cấp từng bỏ mặc bọn họ kia.

Còn một nguyên nhân nữa để cho Vương Minh nói như thế, chính là muốn nhờ ông ta tìm kiếm giúp Nhật Hoàng, không thể bỏ mặc cậu ta trong này được. Mặc dù biết xác suất tìm được Nhật Hoàng trong khu rừng này là cực thấp nếu cậu ta an toàn và đang chạy đi tìm bọn họ, nhưng dù sao cũng phải thử thì mới biết được.

Người đàn ông nghe vậy liền đưa tay vuốt cằm, đồng thời lộ ra gương mặt trung niên khá nhăn nheo và có chút khí phách giang hồ. Ông ta đeo một cặp kính râm tròn, mái tóc dài buộc gọn về phía sau giống phong cách cổ xưa hơn, ngay cả trang sức bạc trên người ông ta cũng vậy.

“Cứ gọi ta bằng thầy Phong là được! Tất nhiên ta sẽ cứu các nhóc! Thế nhưng trước hết hãy kể xem đã xảy ra chuyện gì đã nào?” Người đàn ông nói, mà đồng thời cũng chỉ ra tên thật của mình, gọi là Bá Phong.

Sau đó, tuy có chần chờ nhưng bốn người liền thay nhau kể ra những chuyện từ khi chuyến xe bị t·ấn c·ông, đến việc bị nhóm kỵ sĩ cao cấp bỏ rơi và những cuộc chiến cho đến tận lúc này đây.

Khi nghe kể lại câu chuyện, Bá Phong có thể thấy được vẻ mặt biến đổi của đám trẻ qua từng đoạn khác nhau. Đặc biệt hơn cả, ông ta chú ý đến biểu cảm bất lực và buồn bã khi nhắc đến sự hi sinh của đứa trẻ khác tên là Nhật Hoàng kia.

Để giải tỏa lòng hiếu kỳ, Bá Phong bắt đầu hỏi về Nhật Hoàng và hứa sẽ ra tay cứu nếu khả năng sống sót của cậu ta cao.

“Cậu ấy là người luôn bình tĩnh, suy nghĩ cũng cẩn thận hơn cả. Tuy không phải nói là quá tốt bụng nhưng đối với chúng tôi, cậu ta sẵn sàng hi sinh khi đó để cho cả nhóm chạy thoát!” Vương Minh nghiêm mặt nói ra, không hề thấy sự dao động trong ánh mắt khi nói lời đó.



“Vậy là ta đã hiểu được đại khái về tình hình của mấy nhóc rồi. Cũng không thể không chửi đám kỵ sĩ nhát gan mà ngu ngốc đó đúng không? Các nhóc có muốn trở thành một Kỵ Sĩ như vậy?” Bá Phong gật đầu sau một hồi lắng nghe, sau đó lại hỏi giống như có ẩn ý nào đó.

“Tất nhiên là không bao giờ có chuyện như vậy! Tôi căm ghét đám người đó!” Hậu Khánh là người đầu tiên đáp lại bằng một câu trả lời khá gay gắt, dường như bản thân cậu ta trước đó cũng từng ghét cay ghét đắng kỵ sĩ.

“Dù có trở thành gì, chúng tôi cũng sẽ không bỏ rơi lại đồng đội hay bỏ mặc trách nhiệm trên vai mình! Không phân biệt dù là Kỵ Sĩ hay là một kẻ bình thường!” Liễu Vân Tiên dùng ánh mắt kiên định, bước lên phía trước nói với Bá Phong, dường như cô nhận ra được ẩn ý và thậm chí là thân phận của người đàn ông này.

Bá Phong nhìn đám trẻ một cách thích thú, sau đó thở phào nói: “Như vậy cũng tốt, đáng để cho ta đem về huấn luyện đấy chứ! Ta có thể giúp các nhóc tìm kiếm cậu bạn kia nhưng cũng phải hứa một điều, sau đó bắt buộc phải gia nhập cùng chúng ta!”

Bốn người cùng nhìn nhau giống như đã biết chắc chuyện này sẽ đến vậy, Hoàng Khánh Long lúc này lại chiếm thế chủ đạo, cùng gật đầu với ba người còn lại sau đó nói: “Chúng tôi có thể đồng ý nếu biết rõ hơn về tổ chức của ông!”

Bá Phong ngửa mặt lên cười lớn, dường như rất hài lòng, cuối cùng nói: “Chúng ta là Binh, là Tướng cũng là Vương! Kẻ thống trị chúng ta là Hoàng Đế, mang chúng ta đi cứu rỗi thế giới tàn nhẫn này! Chúng ta là Hội Cứu Thế, hội mạnh mẽ và quyền lực nhất!”

Lời nói của Bá Phong hàm chứa nhiều loại cảm xúc khó tả khác nhau, được phát ra bởi ông ta cũng khiến cho nó trở nên hùng hồn và bá đạo hơn. Bốn người Vương Minh cùng nhìn nhau lần nữa, tất nhiên bọn họ đã nghe qua về Hội Cứu Thế nhưng lúc này chỉ có Liễu Vân Tiên lại đang do dự.

“Cậu nghĩ sao?” Hậu Khánh nhận biết được biểu hiện của cô, liền lại gần hỏi khẽ.

Liễu Vân Tiên không nói, cô chỉ lắc đầu xong sau đó dường như hạ xuống quyết tâm, gật đầu nói: “Tôi đồng ý!”

Theo sau Liễu Vân Tiên, ba người còn lại cũng bắt đầu đồng ý gia nhập Hội Cứu Thế nếu như Bá Phong giúp họ tìm kiếm Nhật Hoàng. Sau đó, sau lưng Bá Phong xuất hiện mười người khác cũng đều mặc áo choàng đen che kín, bọn họ tiến lại gần nhưng đều rất cung kính đối với Bá Phong.

“Đây đều là Tướng của ta, mà ta là một vị Vương trong hội, người sẽ tiến cử các nhóc ra nhập, chính là Phong Vương Bá Phong!” Bá Phong tự hào nói ra, bộ dạng d·u c·ôn của lão khiến cho bầu không khí có chút khó tả, nhưng bốn người Vương Minh lại không để ý cho lắm.

Đúng lúc này, Bá Phong chợt nhíu mày, ánh mắt nhìn ra xa về một phía, dường như có thứ gì đó đang tiếp cận khiến lão khó chịu. Quả đúng như thế, ngay sau đó là một dải lụa màu xanh bằng thứ năng lượng đặc biệt hiện lên, kèm theo đó là một gã đàn ông lực lưỡng, gương mặt toát lên chiến ý nồng đậm.

Người này mặc trang phục chiến đấu đặc chủng, chính là người mà trước đó xuất hiện tại hang đá của Thạch Nhân, nơi mà Nhật Hoàng mới vừa rời đi không bao lâu.

Đối mặt với người đàn ông này, Bá Phong chẹp miệng, tỏ ra khó chịu nói: “Đại Kỵ Sĩ Đông Hùng, ông tới đây làm cái gì? Ở đây không có chuyện để ông xen vào kia mà?”

Ý muốn của Bá Phong chính là đang khẳng định chỗ này không có việc của người thuộc Hội Kỵ Sĩ, bởi vì tất cả ở đây đều là người Hội Cứu Thế, bao gồm bốn đứa trẻ kia.