Chương 13: Kịch Chiến
Những bóng dáng linh hồn lần lượt vực dậy từ dưới mặt đất, bọn họ im lặng, chỉ có bầu không khí lạnh lẽo u ám quấn quanh tạo cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Hậu Khánh lúc này dường như phát điên, bên trong đôi mắt đã hoàn toàn bị năng lượng đen tối của chính mình bao phủ lấy, khiến cho sức mạnh tiềm tàng bên trong một lần nữa bộc lộ.
“Năng lực của cậu ta là Chiêu Vong, một loại năng lực hệ Tâm Linh và Khống Chế cực hiếm thấy, có thể tạo ra các trạng thái linh hồn của người đ·ã c·hết!”
Bá Phong ngập ngừng nói ra, chính ông ta cũng cảm thấy kinh ngạc trước năng lực này. Nhưng dù cho như thế, thứ sức mạnh to lớn đang bộc phát ra từ người Hậu Khánh lúc này lại là có chuyện gì?
“Không thể ngờ được lại là một đứa trẻ có tài năng nguy hiểm như thế! Đã vậy thì chỉ còn một cách duy nhất để xử lý chuyện này!” Đông Hùng hạ mình đứng dưới mặt đất, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hậu Khánh, bỏ qua sự hiện diện của Bá Phong.
Ông ta điều khiển dải năng lượng lao về phía Hậu Khánh, nhưng lại bị những linh hồn kia ngăn cản lại. Chưa dừng ở đó, một linh hồn đột nhiên gào lên âm thanh đáng sợ, sau đó quanh người của nó xuất hiện những tia điện quang lấp lánh, lao về phía Đông Hùng mà t·ấn c·ông.
“Còn có thể giữ được cả năng lực trước khi c·hết? Đúng là phải tiêu diệt thứ tài năng quỷ quái này từ sớm mới được!” Đông Hùng không mảy may lo lắng khi trông thấy tia điện lao về phía minh.
Thay vào đó, Ngân Kiếm từ phía sau, tuy còn bị choáng váng nhưng ngay lập tức lao nhanh về phía trước, vung thanh kiếm bạc của mình chém bật lại tia điện đó.
“Các người coi thường lời nói của ta hay sao? Muốn c·hết?” Bá Phong cũng không đứng nhìn quá lâu, ông ta lập tức ra tay và lúc này thậm chí còn quyết tâm hơn cả trước, bởi vì tài năng của Hậu Khánh là thứ không thể bỏ qua như vậy được.
Cơn cuồng phong tiếp tục xuất hiện một lần nữa, hướng về phía Đông Hùng và càn quét hết thảy mọi thứ. Ngân Kiếm đứng chắn phía trước, do áp lực từ ngọn gió quá lớn nên lại một lần nữa b·ị đ·ánh bật ra phía sau, quay lộn mấy vòng mới rơi xuống.
Nhưng có vẻ như ý chí của Ngân Kiếm không dừng ở đó, anh ta tiếp tục đứng dậy và lao đến bảo vệ Đông Hùng đang chiến đấu với đám vong linh kia.
Mà một bên khác, Hậu Khánh vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được cơn giận của mình mà ngược lại, dường như sự tức giận khiến cho năng lực đang tự động kiểm soát lại chính bản thân cậu ta.
Nhưng vong linh ngày càng mạnh hơn khi mà chúng bắt đầu phát huy năng lực trước khi c·hết một cách thành thạo đến khó tin. Dù cho là Kỵ sĩ lôi điện, quyền anh hay là Tướng á·m s·át, thôi miên cũng đều thể hiện ra được gần như toàn bộ thực lực của họ vào lúc này, đó cũng là một khó khăn lớn đối với Đông Hùng dù cho ông ta có là một Đại Kỵ Sĩ đi chăng nữa.
“C·hết đi!” Hậu Khánh hét lớn.
Kèm theo đó, sức ảnh hướng đến lối đánh của đám vong linh cũng rõ ràng hơn. Chúng tỏ ra điên loạn, sau đó nhào về phía Đông Hùng như muốn cắn xé ông ta thành từng mảnh.
“Hậu Khánh, cậu…làm sao lại…?” Một bên khác, lúc này Vương Minh dường như đã được cứu thương kịp thời, tuy vậy cánh tay đã không thể hóa vảy giáp như trước nữa. Cậu ta nhìn về phía Hậu Khánh, vẻ mặt hiện lên chỉ có sự lo lắng.
“Đây là lần thứ hai cậu ta bộc phát rồi! Một người có thể thực hiện bộc phát hai lần sau khi thức tỉnh à?” Hoàng Khánh Long đứng phía sau thốt lên.
Đứng bên cạnh Hoàng Khánh Long là Liễu Vân Tiên, sắc mặt lúc này cũng khá bối rối và lo lắng không kém, cô chỉ im lặng quan sát mà không nói thêm gì.
Có điều, ngay tại lúc đó, Hậu Khánh bất chợt bị t·ấn c·ông, dải năng lượng của Đông Hùng đột nhiên tách ra thành những sợi nhỏ, len lỏi qua vị trí của các vong linh rồi hướng về phía cậu ta.
“Ta đã nói là dừng lại!” Bá Phong không thể để cho điều đó xảy ra được.
Ông ta lao nhanh theo cơn gió của mình, áp sát lại gần Hậu Khánh, trực chờ tung ra đòn cuồng phong đánh bật đi đám tơ năng lượng. Nhưng Hậu Khánh dường như đã phát hiện ra, cậu ta ngửa mặt lên và gào thét thật lớn, sau đó là năng lượng tản mạn ra xung quanh thổi tung mọi thứ lại gần mình.
Ngay cả Bá Phong cũng không kìm chân được nổi trước sức mạnh đó, ông ta cố gắng duy trì khoảng cách vừa đủ để quan sát. Trong khi đó, những vong linh như được tiếp thêm sức mạnh, nhanh chóng lao đến t·ấn c·ông nhóm Kỵ Sĩ khác ngoại trừ Đông Hùng.
“C·hết! C·hết! C·hết!”
Hậu Khánh liên tục hô lên như thể đang nguyền rủa ai đó, mà chắc hẳn mục tiêu của cậu ta ở đây chính là nhóm Kỵ Sĩ, bởi vì đã khiến cho đồng bạn của mình b·ị t·hương như vậy.
“Cái gì thế này? Sao không đ·ánh c·hết được bọn chúng?” Nhóm Kỵ Sĩ còn sót lại vài người nhưng đa phần đều có khả năng khá yếu so với những người mạnh đ·ã c·hết đi.
Hơn nữa, những vong linh không dễ bị tiêu diệt bằng các phương pháp thông thường như họ nghĩ. Những đòn t·ấn c·ông vật lý sẽ không thể tác động đến vong linh mà thậm chí khi sử dụng đến năng lượng khác đi chăng nữa, nó cũng không khiến cho cơ thể vong linh suy yếu quá nhiều.
Rất nhanh chóng, cuộc chiến rơi vào cục diện toàn sát, những người Kỵ Sĩ còn lại đều bị những vong linh g·iết c·hết. Cùng với đó, linh hồn bọn họ được năng lực của Hậu Khánh ảnh hưởng, hóa thân thành vong linh và tiếp tục lao vào t·ấn c·ông Đông Hùng.
“Quá nguy hiểm! Thứ này không còn có thể gọi là năng lực nữa, nó là một lời nguyền. Thay mặt cho Hội Kỵ Sĩ, ta sẽ tiến hành tiêu diệt một thứ lời nguyền nguy hiểm như ngươi!” Đông Hùng cảm thấy dần dần sợ hãi hơn nhiều, bởi nếu cứ để cho Hậu Khánh tiếp tục phát huy thứ năng lực của mình, đó sẽ là một đe dọa lớn.
Nhưng càng thấy như vậy, Bá Phong lại càng cảm giác mãnh liệt muốn bảo vệ cậu ta. Chính vì vậy, đây là lúc mà hai người đàn ông mạnh nhất chuẩn bị tung ra sức mạnh tuyệt đối của bản thân mình.
Dải năng lượng xung quanh Đông Hùng dần hội tụ lại, sau đó cuộn tròn thành một khối cầu khổng lồ, với những dòng không khí đang bị nó hút vào bên trong một cách mãnh liệt, dường như đang có xu thế nghiền nát hết thảy mọi thứ ở gần đó.
Mà bên phía đối diện, Bá Phong huy động hai tay, tạo ra hai vòi rồng cao đến trăm mét, chúng dần dần tiến sát lại và hòa làm một với nhau nhưng lại với hai chiều xoay ngược nhau, tạo ra một cơn lốc với những luồng gió ma sát sắc bén đang điên loạn ở bên trong.
“Một đòn này sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh, mau đem theo chúng rời khỏi đây càng xa càng tốt!” Bá Phong quay ra phía sau lưng, đồng thời một tay hướng về phía Hậu Khánh còn chưa chịu tỉnh kia, bắn ra một luồng gió với sức nén mạnh trúng vào lưng, khiến cho cậu ta nhanh chóng ngất đi.
Sau đó, nhóm Tướng bảo hộ phía sau, nhường cho một Tướng có khả năng dịch chuyển mang theo bốn đứa trẻ rời khỏi phạm vi nơi này.
Ngay lúc Ngân Kiếm định đuổi theo, Bá Phong lập tức nhếch miệng cười, cánh tay lại đưa ra và hình thành nên bức tường gió lốc kinh khủng, chỉ cần Ngân Kiếm tiếp cận là lập tức bị gió lốc thổi bay.
Trước tình huống này, Đông Hùng chỉ có cách là đối đầu trực diện với Bá Phong, thế nhưng ông ta lại cực kỳ không tự tin trước c·ơn l·ốc x·oáy mà bá Phong tạo ra kia, sức mạnh của nó vượt ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng dù thế nào, Đông Hùng cũng vẫn sẽ phải chiến đấu đến cùng với cái danh Đại Kỵ Sĩ, sau đó không còn chần chờ gì nữa, quả cầu năng lượng lập tức lao nhanh về phía c·ơn l·ốc x·oáy nhằm phá tan nó đi.
Bá Phong chỉ cười một cách khinh thường, sau đó đẩy hai tay khiến cho c·ơn l·ốc x·oáy cũng di chuyển về phía đối diện, v·a c·hạm với quả cầu năng lượng của Đông Hùng.
Hai bên rất nhanh đã v·a c·hạm với nhau, một luồng sóng xung kích mãnh liệt từ quả cầu phát ra, khiến cho cả hai người đều phải chịu thương tổn cực lớn. Trước ngực Đông Hùng xuất hiện vết cắt ngang rất sâu, máu tươi bên trong tóe ra liên tục.
Mà Bá Phong cũng không hề kém cạnh, luồng sóng xung kích bất ngờ đó hẳn là do Đông Hùng tính toán từ trước, bởi vì ông ta không có cửa thắng lại Bá Phong nếu cứ trực diện mà t·ấn c·ông.
Quả nhiên điều đó có tác dụng, Bá Phong cũng bị luồng sóng đó vạch ra một vết trước ngực, nhìn vào có vẻ như không nặng nề như Đông Hùng nhưng cũng khiến ông ta mất đi kha khá sức lực.
“Vậy mà trước đó còn nói đến cái gì lén lút? Cuối cùng thì chỉ có kẻ yếu mới phải làm vậy thôi! Ta nói đúng không?” Bá Phong không hề có dấu hiệu suy yếu, ngược lại huy động sức mạnh lại càng uy lực hơn.
Lốc xoáy hướng thẳng về phía Đông Hùng với khí thế không gì cản nổi, chốc lát đem đối phương cuốn lên phía trên cao. Bên trong lốc xoáy, những luồng gió sắc bén như dao liên tiếp cắt qua da thịt, làm cho Đông Hùng đau không gì tả nổi.
Nhưng đồng thời, quả cầu năng lượng vẫn còn ở đó, nó được Đông Hùng điều khiển thoát ra khỏi phạm vi của lốc xoáy, sau đó nhắm thẳng về phía Bá Phong mà lao đến.
“C·hết tiệt! Như vậy mà vẫn còn vùng vẫy được hay sao?” Bá Phong nhăn mặt, biểu cảm cực kỳ khó chịu.
Nhưng dù sao cũng biết Đông Hùng không phải dạng dễ đối phó như vậy, cuối cùng cả hai bên đều khiến cho chiêu thức nổ tung, đồng thời nhận sát thương cực kỳ nặng nề.
Cơ thể Đông Hùng rơi xuống như diều đứt dây, may mắn có Ngân Kiếm nhanh tay đỡ được, sau đó thoáng cái đã mang ông ta đi mất.
Còn lại Bá Phong khụy một chân xuống, khắp người nhuộm một màu đỏ của máu, sắc mặt cũng không quá tốt, dần dần nhợt nhạt đi. Nhưng cũng chính lúc đó, một Tướng quay lại và đỡ lấy ông ta, mang theo rời đi đến địa điểm trốn tránh cách xa đó.