Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Hạn Dị Biến

Chương 14: Cứu Trợ




Chương 14: Cứu Trợ

Sáng sớm, khi sương mù vẫn đang lắng xuống tạo cảm giác mờ mịt, một nhóm người ngồi dưới gốc cây, trong đó một người đàn ông trông như đang b·ị t·hương rất nặng.

“Phong Vương, bây giờ tốt nhất nên tìm cách quay lại Bắc Minh, phòng trừ Hội Kỵ Sĩ lại kéo thêm người đến.” Một Tướng lại gần nói với Bá Phong, người mà đang b·ị t·hương khá nặng sau khi chiến đấu với Đông Hùng.

Bên cạnh đó, bốn đứa trẻ tụ tập lại một góc, cùng nhau quan sát Hậu Khánh, lúc này đang bị sốt khá nặng sau khi bộc phát năng lực lần thứ hai.

Ánh nhìn của Vương Minh có chút lo lắng nhất, hơn thế nữa là do cảm giác bất lực với bản thân, cậu khẽ siết chặt hai tay lại.

“Đừng quá lo lắng! Chỉ là bị sốt thôi mà, cậu ta sẽ khỏi nhanh thôi!” Hoàng Khánh Long thở dài, đưa tay đặt lên vai Vương Minh an ủi.

Lúc này, Liễu Vân Tiên, người luôn duy trì biểu cảm lạnh nhạt bình tĩnh, bước đến bên cạnh Bá Phong nói chuyện gì đó. Sau khi Bá Phong nghe được, ánh mắt khẽ nhíu, nhưng cuối cùng cũng đành gật đầu chấp nhận gì đó.

Quay lại với ba người, Liễu Vân Tiên nói: “Tôi có chuyện cần phải nói bây giờ, các cậu có phiền không?”

“Chuyện gì? Liên quan đến chúng ta sao?” Vương Minh thoáng tỏ ra kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Trong khi đó thì Hoàng Khánh Long, người hiểu rõ hơn về một số chuyện, cậu ta như đã nghĩ đến điều gì, gật đầu nói: “Cậu cứ nói ra đi! Cho dù là chuyện gì đi nữa, chúng ta cũng mãi là bạn đúng chứ?”

Trải qua từng ấy thời gian, nhóm bọn họ cho dù không quá gần gũi với nhau, thế nhưng chừng ấy chuyện cũng đủ khiến cho cả nhóm xây dựng nên một loại lòng tin bền vững. Đúng như lời Hoàng Khánh Long nói, bây giờ họ có thể coi là bạn của nhau.

Nghe đến đây, sắc mặt Liễu Vân Tiên hơi sững sờ sau đó lại cười mỉm, nói ra: “Tôi biết điều đó. Thế nhưng nếu mục đích của các cậu bây giờ là đi đến Hội Cứu Thế thì chắc chắn là tôi sẽ không thể đi cùng được. Gia đình tôi không cho phép điều đó xảy ra!”

“Gia đình cậu? Ý nói là gia tộc họ Liễu ấy hả? Nhưng bây giờ bọn họ làm gì có ở đây? Cậu định làm cách nào?” Hoàng Khánh Long hỏi lại.



“Bố của tôi chắc chắn đã đang tìm kiếm tôi rồi. Tôi đoán chẳng mấy chốc mà ông ấy sẽ tìm tới đây, các cậu không cần lo chuyện đó!” Liễu Vân Tiên nói thẳng ra.

“Nhưng bố cậu có lẽ cũng là một Kỵ Sĩ, nhỡ may ông ta cũng giống như những người hôm trước thì sao?” Vương Minh đột nhiên chen vào.

Cả Hoàng Khánh Long đứng cạnh đó cũng gật đầu đồng ý. Liễu gia là một gia tộc Kỵ Sĩ danh tiếng, không có lý gì lại bỏ qua cho Hội Ngoại Đạo mang đi bọn họ.

“Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ lấy bản thân là để đảm bảo, ông ấy sẽ không hại các cậu cùng những người kia!” Liễu Vân Tiên tỏ ra chắc chắn nói.

Câu chuyện đi đến hồi kết khi Hậu Khánh bất chợt tỉnh lại, ánh mắt cậu ta mơ hồ nhìn xung quanh, khi thấy Vương Minh đang khỏe mạnh đứng trước mặt thì mới tỏ ra nhẹ nhõm.

“Cậu không sao là tốt rồi! Tôi còn lo cậu c·hết trước khi gặp lại Nhật Hoàng kìa!” Hậu Khánh nhìn Vương Minh, đồng thời cười nhạt một cái.

“Hừ, cậu nghĩ tôi dễ c·hết thế sao? Nhìn lại bản thân đi, còn mới dùng chút xíu năng lực đã thành ra như vậy!” Vương Minh rõ ràng cũng bớt lo lắng, nhưng thấy Hậu Khánh nói vậy liền tỏ ra khó chịu.

“Có nguy hiểm xuất hiện! Tất cả mau tập hợp lại gần đây!”

Đúng lúc này, phía xa truyền đến tiếng lá cây xào xạc cùng với âm thanh phát ra từ những Dị thú chưa biết rõ là gì. Một Tướng bất chợt hô lên cảnh giác, sau đó cùng với nhóm ba người còn lại bao quanh Bá Phong cũng bốn đứa trẻ, sắc mặt ai nấy đều rất căng thẳng.

Từ một hướng nơi mặt trời mọc, đàn vượn với màu lông kim sắc, có tổng cộng năm con cùng nhau tiến về phía này. Thân hình to lớn của chúng đu nhảy qua các cành cây lớn, chốc lát đã phát hiện ra nhóm nhân loại trước mặt rồi tản ra bao vây khu vực này lại.

“Một nhóm Kim Vượn, Dị thú cao cấp, lần này nguy to rồi!”



Nhóm người lập tức kinh hãi, lúc này toàn bộ xung quanh đã đều bị đàn vươn vây lại, không hề có một lối thoát nào mở ra cho họ.

“Các cậu tập trung bảo vệ mấy đứa trẻ, còn lại giao cho tôi xử lý!” Bá Phong lập tức đứng phắt dậy, một tay ôm lấy v·ết t·hương trước ngực, sắc mặt tái nhợt đi nhưng vẫn cố gắng tỏa ra sức mạnh áp đảo.

“Nhưng mà Phong Vương, ngài còn chưa…” Một Tướng cảm thấy lo lắng bất an, chưa nói hết thì đã bị Bá Phong đưa tay lên chặn lại.

“Không cần lo những thứ vô ích! Các người còn không tin tưởng ta hay sao?” Bá Phong tự tin nói ra, mặc dù lúc này thực sự là đang cố gượng hết sức.

Hai tay ông ta mở rộng, một trận cuồng phong tiếp tục xuất hiện lao về phía đàn Kim Vượn phía trước, khiến chúng nó biết sợ mà tránh đi, cũng đồng thời là mở ra một con đường cho nhóm phía sau bỏ chạy.

Hai con Kim Vượn né tránh đi cuồng phong mà nhảy sang hai bên, phản xạ của chúng cực kỳ nhạy bén. Nhân cơ hội đó, nhóm bốn Tướng liền mang theo bốn đứa trẻ lao thẳng về phía trước, mục đích là di dời khỏi phạm vi của đàn Kim Vượn này.

Nhưng đúng lúc đó, Bá Phong chợt khựng lại, ho ra máu đỏ bắn trên nền đất. Một con Kim Vượn chú ý đến điều này, khóe miệng nó liền nhếch lên, sau đó huy động toàn bộ bầy đàn của mình tập trung lao vào t·ấn c·ông Bá Phong.

“C·hết tiệt! Dám Dị thú này cũng quá gian xảo rồi!” Bá Phong biết mình đã bị nhận ra, nhưng lại không còn cách nào khác ngoài ở lại chống đỡ, kéo dài thời gian cho những người kia chạy thoát.

Đàn Kim Vượn thuộc về Dị thú cấp ca, sức mạnh mỗi con tương đương với một Tướng hay một Kỵ sĩ cao cấp. Nếu như là lúc bình thường thì Bá Phong dư sức chống trả, nhưng lúc này ông ta lại đang b·ị t·hương nặng, sức lực cũng chẳng dùng được bao nhiêu nữa.

Một con Kim Vượn nhảy lên, cùng với hai cánh tay to khỏe của mình giáng xuống dưới. Bá Phong nhanh chóng nhảy sang một bên tránh đi, khiến cho Kim Vượn đánh hụt xuống mặt đất.

Nhưng sức công phá của chiêu này lại khiến mặt đất nứt ra, những khe nứt lồi lõm xuất hiện ngăn cản sự di chuyển linh hoạt của Bá Phong. Ngay lúc đó, hai con Kim Vượn khác lao vào từ hai phía t·ấn c·ông, lập tức đánh trúng người Bá Phong, lại khiến ông ta bị hất bay, đập mạnh lên thân cây gần đó.

Hai con Kim Vượn còn lại cũng nhanh chóng phối hợp ăn ý, thoắt cái đã xuất hiện phía sau lưng Bá Phong khi ông ta chật vật đứng dậy, định dùng tay tóm lấy.

“Hừ, một lũ súc sinh, c·hết đi cho ta!” Bá Phong tức giận gào lên. Cuồng phong từ hai cánh tay bộc phát hình thành nên hai nhát chém gió sắc bén. Lưỡi đao gió bay đến đánh trúng hai con Kim Vượn, hất bay trúng ngược về sau đồng thời để lại hai vết chém ứa máu.



Kim Vượn đầu đàn gầm rống, hai tay liên tục vỗ lên lồng ngực của nó. m thanh của Kim Vượn khiến cho đầu óc Bá Phong choáng váng, ngay sau đó liền bị phản công, bị nắm đấm của Kim Vượn đánh trúng lần nữa.

Lúc này, Bá Phong gần như cạn kiệt sức lực, toàn thân bầm dập và thấm đẫm máu tươi. Một bên mắt ông ta sưng húp lên, khó có thể nhìn được rõ ràng như trước nữa, cánh tay phải rời rạc tưởng chừng như sắp gãy, một chân bên trái bước đi khập khiễng, nói chung là thê thảm không gì hơn được.

Chớp mắt, nhận thấy con mồi đã suy yếu, Kim Vượn đầu đàn đích thân tiến đến, lao về phía Bá Phong tính vung ra đòn kết liễu. Nhưng đúng lúc này, phía xa lại xuất hiện một cái bóng, nó lao nhanh về phía Kim Vượn đầu đàn với tốc độ kinh khủng, sau đó đâm trúng người Kim Vượn, trực tiếp để lại một cái lỗ xuyên qua cơ thể nó.

Bốn con Kim Vượn khác bắt đầu sợ hãi và có ý định bỏ chạy, nhưng bất chợt xung quanh chúng lại hiện ra từng tầng băng sương dày đặc bao phủ lấy. Loại hàn khí rét lạnh dần lan đến cơ thể của bọn chúng, nhanh chóng khiến cho từng bộ phận cơ thể đông cứng lại, sau đó nghe thấy một tiếng đổ vỡ, cơ thể chúng tan thành từng mảnh vụn nhỏ.

Bá Phong ngã xuống, ánh mắt mơ hồ trông thấy hai bóng người trưởng thành đang tiếp cận mình, sau đó một người nâng ông ta lên và mang đi.

Một ngày sau đó, Bá Phong đột ngột tỉnh giấc, sau đó nhìn quanh thì thấy lúc này các Tướng của mình đang đứng tập trung xung quanh, cộng thêm bốn đứa trẻ và sự xuất hiện của hai người đàn ông khác.

“Không muốn! Tại sao phải quay về chứ? Hơn nữa từ trước đến giờ bố lẫn cả nhà đều lừa con à? Làm sao con lại muốn về được?” Giọng nói của Vương Minh vang lên, giống như đang cãi nhau với ai đó.

Người đàn ông đứng trước mặt cậu ta, với nét mặt có phần tương tự, dáng dấp của ông ấy thì lại cao lớn và lực lưỡng hơn Vương Minh rất nhiều. Ông ta bất đắc dĩ nhìn cậu ta, than thở nói: “Không phải chúng ta cố ý lừa con, chỉ là làm như vậy thì con mới có động lực cố gắng, ai mà ngờ cơ chứ?”

Theo như cách nói đó, thì rõ ràng hai người này là quan hệ bố con, và người đàn ông này chính là bố của Vương Minh. Nhưng trước đó chẳng phải cậu ta đã nói rằng gia đình mình trước kia chỉ có cụ nội từng là Kỵ Sĩ cao cấp thôi ư?

“Nghe bố nói này, bây giờ con phải quay về nhà gặp mặt mọi người, sau đó chúng ta sẽ dạy con cách phát triển năng lực của mình, không cần phải đến học viện gì cả!” Người đàn ông lực lưỡng cố gắng khuyên nhủ con trai, nhưng có vẻ như Vương Minh lại cố chấp không chịu nghe, lập tức quay ngoắt đi chẳng buồn để ý đến.

Một bên khác, một người đàn ông với khí chất lịch thiệp, mặc một bộ trang phục sang trọng và tay chống gậy barton, nhìn xuống Liễu Vân Tiên nói: “Đó là bạn của con à? Ta không nghĩ con lại chấp nhận có bạn đấy!”

Liễu Vân Tiên khẽ co rúm lại, tựa như cún con dựa vào người đàn ông đó, ấp úng nói: “Bọn họ cũng đã giúp con rất nhiều! Nhưng bố đừng ép buộc họ làm những điều không mong muốn!”

“Nhưng ta là một Kỵ Sĩ, những người kia là Hội Cứu Thế vốn dĩ gặp nhau như thể thấy địch thù, có chút khó khăn cho ta!” Người đàn ông bình tĩnh quan sát Bá Phong không hề chớp mắt. Nếu như là bình thường, ông ta không thể làm gì được Bá Phong mà thậm chí còn bị Bá Phong áp đảo. Nhưng trong trường hợp này thì lại khác, Bá Phong hiện tại đã không còn nhiều sức uy h·iếp.