Chương 4: Cuồng Chiến
“Thế mà cậu ta lại thực sự thức tỉnh kìa? Không lẽ chúng ta cũng cần phải làm như vậy à?” Vương Minh đứng quan sát bỗng kinh ngạc thốt lên, tâm trạng lúc này cũng không thoát khỏi sự thôi thúc.
Ngay cả Hậu Khánh hay Nhật Hoàng cũng đều là như thế cả, nhìn thấy Hoàng Khánh Long thức tỉnh, trong đầu bọn họ dần dần nhận định phương pháp của Liễu Vân Tiên là đúng.
Nhưng Liễu Vân Tiên lại cực kỳ kinh ngạc, ban đầu vốn chỉ nói như vậy để dọa đám người Nhật Hoàng mà thôi, ai ngờ được Hoàng Khánh Long áp dụng lại hoàn toàn có thể thức tỉnh năng lực.
“Có lẽ là do dòng máu gia tộc họ Hoàng vẫn còn chảy trong người cậu ta nên mới vậy. Ba người kia sẽ rất khó khăn để đạt được điều đó, trừ khi…” Ánh mắt Liễu Vân Tiên bắt đầu nhìn chằm chằm lên ba người, muốn quan sát xem trong đó có ai còn thân phận đặc thù gì không. Nếu thực sự có, vậy thì chuyến xe lần này đã mang rất nhiều đứa trẻ có tài năng tốt theo một cách trùng hợp đến lạ kỳ.
Nhật Hoàng đứng đó suy nghĩ một hồi, sau đó rút ra hai con dao cầm trên tay, nói với hai người còn lại: “Cậu ta đã thành công rồi thì chứng tỏ chúng ta cũng có cơ hội làm được. Có điều nhất định phải cẩn thận đấy, đã có ai từng chiến đấu v·a c·hạm kiểu này hay chưa?”
Vương Minh cười đắc ý bước lên, nói: “Cậu quên cụ nội nhà tôi từng là Kỵ Sĩ cao cấp à? Trong nhà còn có môn võ bí truyền rất lợi hại đấy, có điều tôi chưa thành thục lắm…”
“Tôi thì không có học qua những thứ đó nhưng đánh nhau thì có rất nhiều, thuở nhỏ thường xuyên b·ị b·ắt nạt nên cũng đánh lại không ít!” Hậu Khánh cũng nói ra.
Đó đều không tính là kinh nghiệm gì quá hữu ích thế nhưng đối với bọn trẻ vào lúc này thì cũng coi như một thứ trấn an tinh thần phần nào. Hơn nữa từ đầu cho tới giờ cả ba phối hợp cũng khá tốt, cũng sẽ không đến mức không động được chân tay khi đứng trước Nấm Quỷ Vương kia.
“Tôi cũng vậy! Cùng nhau tiến lên xem nào!” Nhật Hoàng gật đầu, tư thế chuẩn bị lao lên đã có, nhưng đột nhiên lại quay sang nhìn Hoàng Khánh Long, nói: “Này cậu, có thể giúp đỡ chúng tôi một lúc được không?”
Hoàng Khánh Long mặc dù không muốn nhưng suy cho cùng, nếu như ba người bọn họ đồng thời thức tỉnh nữa thì sẽ có ích hơn nhiều, vậy nên cũng đành gật đầu đồng ý.
“Cậu cũng nên giúp nữa chứ? Không thể cứ một mình như vậy được!” Hoàng Khánh Long quay sang nói với Liễu Vân Tiên.
Liễu Vân Tiên kết liễu một cây nấm con cuối cùng, lúc này tinh thần dường như tốt lên không ít. Xung quanh cơ thể liền xuất hiện thêm bốn thanh kiếm băng đen, chĩa thẳng về phía Nấm Quỷ Vương, nói: “Cùng lên đi!”
Lời vừa nói ra, bốn thanh kiếm đã nhanh chóng lao v·út tới t·ấn c·ông, mở đường cho ba người Nhật Hoàng lao vào tiếp cận. Bốn thanh kiếm cực kỳ sắc bén, bay xuyên qua màn khói độc và cắm thẳng lên gương mặt của Nấm Quỷ Vương kia.
Băng lạnh lan tới che khuất đi tầm nhìn của nó, tạo cơ hội cho ba người Nhật Hoàng ra đòn t·ấn c·ông. Nhật Hoàng cầm song dao nhảy lên một đoạn, liên tiếp chém xuống hai nhát vào cơ thể của nó.
Vương Minh thì dùng súng trường như một cây gậy, vung tới đánh loạn xạ lên người nó.
Còn lại Hậu Khánh thì yếu hơn một chút, cậu ta chỉ dùng một con dao và một khẩu súng ngắn, nhưng cuối cùng chỉ dám đứng ở xa mà dùng súng chứ không dám lại gần nó.
Nấm Quỷ Vương gào lên một tiếng, khói độc từ trong cơ thể tràn ra ngoài càng lúc càng đậm đặc, đến mức nó khiến cho quần áo và các loại v·ũ k·hí bình thường đều bị ăn mòn một cách chậm rãi.
Thấy vậy, Hoàng Khánh Long tức tốc lao đến, dùng tay tóm lấy cả ba người lôi ngược lại phía sau. Trong khi đó những thanh kiếm băng của Liễu Vân Tiên tiếp tục t·ấn c·ông, cản trở khói độc lan rộng hơn.
“Không được rồi! Nó càng ngày càng tức giận hơn, khói độc phun ra cũng cực kỳ nguy hiểm. Phải nhanh chóng kết liễu nó mới được!” Hoàng Khánh Long vội nói, không còn có ý khuyến khích ba người Nhật Hoàng tiếp tục lao lên nữa.
“Cẩn thận!”
Đúng lúc này, Liễu Vân Tiên đứng từ xa hoảng sợ hô lớn, cảnh báo nguy hiểm với bốn người còn lại.
Bốn người quay ra nhìn, không biết từ lúc nào mà Nấm Quỷ Vương đã biến mất không thấy đâu nữa. Nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn khiến cho da đầu Hoàng Khánh Long tê dại không thôi, cậu đột nhiên nhìn lên phía trên, phát hiện một vật thể to lớn đang lao xuống với tốc độ kinh người.
“Mau nhảy sang bên cạnh!” Hoàng Khánh Long tức tốc hô lên.
Do cậu ta phản ứng khá chậm nên chỉ đủ thời gian tự cứu bản thân cùng với Hậu Khánh ngay bên cạnh. Mà còn lại Vương Minh cùng với Nhật Hoàng lúc này sắc mặt tái nhợt đi.
Mắt thấy cơ thể to lớn của Nấm Quỷ Vương chuẩn bị rơi xuống, Nhật Hoàng quay sang nhìn Vương Minh, khẽ cắn răng một cái sau đó lập tức lao tới xô cậu ta ra phía sau.
Vương Minh bất ngờ bị đẩy bay ra xa, thoát khỏi đòn t·ấn c·ông của Nấm Quỷ Vương nhưng ánh mắt lại cực kỳ kh·iếp sợ.
“Nhật Hoàng…không…!” Cậu ta nhìn đến phía dưới vị trí của Nấm Quỷ Vương đang đứng, hốc mắt đỏ lên, suy nghĩ trong đầu không hiểu sao nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
“Đáng c·hết…đáng c·hết…tao phải g·iết c·hết mày!” Vương Minh gào to, âm thanh bất chợt giống như một con thú điên loạn đang nộ hống, khiến cho Nấm Quỷ Vương rùng mình quay ra nhìn.
Cơ thể Vương Minh được bao bọc bởi một lớp vảy đen xám cứng cáp, giữa trán lại mọc ra cặp sừng dài nhọn, đôi mắt giống như hung thú nhìn chằm chằm vào Nấm Quỷ Vương. Hai cánh tay cậu ta hóa thành hai cánh tay bọc vảy giáp, trông giống như tay rồng vô cùng mạnh mẽ và khí thế.
Vương Minh lao đến t·ấn c·ông, cánh tay rồng đâm tới trực tiếp xuyên qua cơ thể Nấm Quỷ Vương, chất dịch trong đó bắn ra cũng không thể khiến cho lớp vảy giáp bị ăn mòn chút nào. Nhưng cậu ta cứ liên tục t·ấn c·ông như thế, chất dịch độc cũng ngày càng tiết ra nhiều hơn, khiến xung quanh nồng nặc khí độc nguy hiểm.
“Vương Minh, bình tĩnh lại! Tôi chưa có c·hết!” Đột nhiên, trong lúc Vương Minh đang điên cuồng t·ấn c·ông Nấm Quỷ Vương, thì ở tại vị trí khác, Nhật Hoàng chật vật thốt lên, không biết từ bao giờ mà cậu ta đã đứng ở đó.
Vương Minh giật mình quay ra, trông thấy Nhật Hoàng còn sống khiến vẻ mặt tức giận bỗng dưng ngơ ngác, động tác t·ấn c·ông ngừng lại trong phút chốc. Ngay lúc này, Nấm Quỷ Vương bắt đầu phản công, cơ thể nó phập phồng liên tục, những luồng khí độc thoát ra với áp lực cực lớn, thổi bay Vương Minh ra xa.
“Khục, khốn nạn! Ngay cả một cây nấm cũng biết chơi xấu!” Vương Minh va phải một thân cây to, mất một lúc để chật vật đứng dậy, miệng lẩm bẩm chửi rủa.
Nhật Hoàng đứng ở nơi đó, bản thân vẫn còn đang khá bất ngờ vì giây phút lúc đó, cậu đã sử dụng năng lực của mình trong vô thức. Sau khi cảm nhận được nó, ánh mắt cậu ta dần dần tập trung hơn, ý nghĩ hơi chuyển hướng về phía Nấm Quỷ Vương.
Ngay sau đó, cơ thể Nấm Quỷ Vương đột ngột sững lại, dường như chính nó cũng đang cực kỳ kinh ngạc mà nhìn quanh, không hiểu nguyên nhân tại sao lại bị một loại áp lực nặng nề đè lên chính cơ thể.
“Hiệu quả rồi! Chính là trọng lực!” Nhật Hoàng khẽ thốt lên trong đầu, sau đó không khỏi phấn khích. Cậu lại nhìn sang phía Liễu Vân Tiên, khẽ gật đầu một cái bày tỏ ý cảm ơn, vừa nãy cậu thoát được không phải nhờ vào năng lực bản thân mà là do Liễu Vân Tiên điều khiển một thanh kiếm băng tới giúp, đẩy bay cậu ra khỏi phạm vi t·ấn c·ông của Nấm Quỷ Vương.
“Cùng nhau giải quyết nó đi!” Liễu Vân Tiên gật đầu lại, sau cùng cũng cầm theo băng kiếm xông lên phía trước.
Cô ấy không biết Nhật Hoàng vừa thức tỉnh năng lực là gì, nhưng cũng không quá coi trọng vì Nấm Quỷ Vương đã chuẩn bị bạo phát tất cả sức mạnh của mình.
Hoàng Khánh Long cùng với Vương Minh đồng thời tiếp cận chiến đấu với nó, không cho nó có cơ hội di chuyển giống như trước. Liễu Vân Tiên thì đứng cách tầm chục mét, sử dụng những thanh băng kiếm lao tới t·ấn c·ông tầm xa.
Lúc này, chỉ có Hậu Khánh còn đang đứng nhìn chằm chằm, hai bàn tay nắm chặt trong sự bất lực. Cậu ta có thể thấy bản thân hiện đang là kẻ yếu nhất trong đây, không mang đến tác dụng gì nhiều. Ngay đến Nhật Hoàng cũng đã thức tỉnh lúc vừa rồi, còn bản thân Hậu Khánh vì quá cẩn thận và nhút nhát nên chưa thể thức tỉnh được.
“Qua lúc vừa này chắc cậu cũng biết điều kiện thức tỉnh là gì rồi đúng chứ? Nếu còn cứ đứng một chỗ như vậy thì khó có thể làm được, có cần tôi hỗ trợ không?” Nhật Hoàng đột nhiên bước đến cạnh Hậu Khánh nói chuyện.
Hậu Khánh chần chờ, suy nghĩ vẫn còn chưa đủ quyết đoán nên không thể đưa ra câu trả lời chính xác. Nhật Hoàng thấy vậy cũng không nói gì nhiều, cậu đang tính tham gia vào trận chiến kia, trước đó lại nói thêm một câu: “Chúng ta là bạn, điều này sẽ không thay đổi dù thế nào đi nữa! Tôi biết cậu có nỗi sợ của riêng mình nhưng tôi cũng thế, nhưng chính vì thế nên ta mới phải trở nên mạnh hơn nữa. Cậu không muốn trả lại món nợ này cho những người kia sao?”
Hậu Khánh nghe xong liền cắn răng, những người mà Nhật Hoàng nói đến chính là những kỵ sĩ đã bỏ mặc bọn họ ở nơi này. Càng nghĩ đến như thế, tâm trạng Hậu Khánh càng thêm dày vò.
Nhật Hoàng thì lúc này đã tiến đến phía trước, ý nghĩ nhanh chóng hướng về phía cuộc chiến. Năng lực của cậu tạo ra một vùng trọng lực nặng nề lên người Nấm Quỷ Vương, khiến cho cơ thể cùng mọi thứ kể cả c·hất đ·ộc của nó cũng khó lòng lan tràn ra xung quanh cho được.
Điều này khiến cho ba người còn lại t·ấn c·ông càng thêm dễ dàng hơn, nhanh chóng khiến cho Nấm Quỷ Vương rơi vào thế yếu. Nhưng cũng chính vì như thế, Nấm Quỷ Vương bắt đầu bộc phát ra sức mạnh to lớn nhất của nó.
Cơ thể nó phập phồng như thể c·hất đ·ộc bên trong đang cuộn trào mãnh liệt, c·hất đ·ộc tích tụ càng lúc càng lớn hơn, khiến cho cơ thể nó phồng lên như quả cầu lớn chuẩn bị nổ vỡ.
“Cẩn thận! Nó đang chuẩn bị tự p·hát n·ổ, uy lực không thể coi thường được đâu!” Hoàng Khánh Long vội nhảy lùi lại phía sau mà căn dặn Vương Minh.
Hai người đồng thời lùi lại nhưng những thanh băng kiếm vẫn tiếp tục lao đến t·ấn c·ông, dường như Liễu Vân Tiên đang muốn tạo thành những chiếc lỗ trên cơ thể của Nấm Quỷ Vương.
Áp lực ngày một to lớn hơn do Nhật Hoàng khống chế áp đặt lên người của nó, tuy nhiên sắc mặt của cậu ta càng lúc càng tái nhợt đi một cách nghiêm trọng hơn. Đây là lần đầu tiên thức tỉnh và sử dụng năng lực, cậu ta tuy biết cách sử dụng nhưng lại không hiểu rõ cách khống chế sao cho phù hợp với thực lực bản thân, dẫn đến giống như Liễu Vân Tiên lúc đó, sức lực vị rút đi nhanh chóng.
“Cố gắng thêm một chút nữa!”
Nhật Hoàng vẫn kiên quyết không từ bỏ, sau đó liền nói với hai người Hoàng Khánh Long và Vương Minh: “Mau dùng lựu đạn đi! Có như vậy mới cơ may g·iết c·hết nó trước khi tự nó p·hát n·ổ!”
“Đợi thêm chút nữa, khi nào tôi ra hiệu thì thả năng lực của cậu ra!” Hoàng Khánh Long gật đầu nói.
Nhật Hoàng cố gắng cầm cự thêm một chút nữa, đợi đến khi Nấm Quỷ Vương đã phình to hết cỡ, nó lại bị trọng lực đè ép xuống dưới, giống như một quả bóng bị bóp méo.
Hoàng Khánh Long nhân cơ hội này lao tới, ngay lúc đó thì trọng lực cũng được thu lại, khiến cho cơ thể Nấm Quỷ Vương đột ngột phình to ra gấp đôi do được giải thoát khỏi áp lực.
Một quả lựu đạn bay tới về phía miệng của nó và rơi vào bên trong bụng Nấm Quỷ Vương, nhưng đã không có chuyện gì xảy ra ngay tức khắc. Nấm Quỷ Vương vẫn không nghĩ đến thứ nó vừa nuốt xuống là gì cả, mà cơ thể lại một lần nữa bật nhảy lên cao, chuẩn bị giống như một quả bom rơi xuống phía dưới đám người.